Chương 78

Cho dù hai người không nỡ thế nào thì vẫn phải chia ly. Trong khoang tàu cao tốc, hai người bịn rịn chia tay, vẫn là Phương Văn Thanh thúc giục nhiều lần, Lý Thủ Nhất mới đành phải bịn rịn vậy tay với Liễu Tịnh Thanh. Xoay người rời đi trong nháy mắt, nàng có chút muốn khóc, cứng rắn nhịn xuống. Nàng cảm thấy mình giống như một đứa bé không cai sữa hoàn toàn không thể rời xa mẹ vậy.

Liễu Tịnh Thanh nhìn bóng lưng Lý Thủ Nhất dần xa, cảm giác trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Cô nghĩ lần sau cô không muốn đích thân tới đưa, cái cảm giác đưa tiễn người thương đi thật sự là quá khó chịu.

Nhìn hai người này lưu luyến chia tay, Phương Văn Thanh đều cảm giác được giống như kẹo mạch nha ngọt dính, mặc dù cô rất thích loại kịch tình mẹ con cấm kỵ này, nhưng bị buộc ăn đầy miệng cẩu lương là chuyện làm sao?

"Hai người chọt phá tấm màng giấy kia hồi nào?" Phương Văn Thanh tò mò hỏi. Mới lên tàu không có chuyện làm, tán gẫu bát quái là tốt nhất.

"Hai ngày trước." Vốn dĩ Lý Thủ Nhất trong lòng đang khó chịu, lúc nói đến Liễu Tịnh Thanh vẫn là không nhịn được lộ ra mỉm cười.

Phương Văn Thanh nhìn Lý Thủ Nhất cười mặt đầy xuân tâm rạo rực, in a relationship mà thôi, có vui vẻ như vậy sao? Làm cho mình cũng muốn tìm một người đến nói một trận yêu đương.

"Vậy các người làm rồi hả? Có cảm giác gì?" Phương Văn Thanh rời khỏi sự quản chế nghiêm khắc của mẹ, tư tưởng thật là không cần quá cởi mở.

Lý Thủ Nhất mặc dù nội tâm rất sắc, nhưng da mặt nàng vẫn rất mỏng, mặt đều mắc cỡ đỏ bừng, hận không thể lập tức che miệng Phương Văn Thanh, chỗ ngồi đối diện còn có người, hơn nữa ngẩng đầu nhìn tới, cũng may đối phương là một đôi tình nhân.

"Ở nơi công cộng, cậu chú ý ảnh hưởng một chút a." Lý Thủ Nhất nói.

"Xí, căn bản con người là ham muốn, cũng giống như ăn cơm uống nước thôi, chẳng lẽ bọn họ cũng không cần ăn cơm uống nước sao?" Phương Văn Thanh nhìn thẳng đôi tình nhân đối diện, ngược lại đôi tình nhân kia bị cô nhìn xấu hổ.

"Dù vậy mình cũng không muốn thảo luận loại chuyện đó với cậu ở nơi công cộng." Hơn nữa coi như đây không phải là nơi công cộng, nàng cũng không nguyện ý truyền ra ngoài chuyện mình và Tịnh Thanh chung đυ.ng từng ly từng tý, đó là ngọt ngào của riêng nàng, nàng có tư tâm của mình.

"Nhưng bây giờ đang nhàm chán quá à, cậu hãy nói một chút đi." Phương Văn Thanh chính là cần Lý Thủ Nhất cung cấp việc vui.

"Cậu muốn biết thì sau này tự mà tìm một người nói chuyện yêu đương. Nếu cậu thật sự nhàm chán có thể đọc truyện tranh của cậu." Lý Thủ Nhất đối với chuyện về Liễu Tịnh Thanh rất là nhỏ mọn.

"Hẹp hòi, cũng không suy nghĩ một chút cậu có thể ôm mỹ nhân về nhanh như vậy là công lao của người nào, cũng may mình mang theo mấy cuốn tiểu thuyết với truyện tranh." Phương Văn Thạch hừ lạnh một tiếng. Lý Thủ Nhất quả nhiên không nhờ vả được. Từ trong balo nhỏ đeo lưng, cô lấy ra cuốn truyện tranh cha con cấm luyến mà cô yêu mến, nội dung còn là 18+, ngay cả bìa mặt cũng tràn đầy lộ liễu, khiến Lý Thủ Nhất đều cảm thấy có chút xấu hổ độ hơi cao, nhưng Phương Văn Thanh tràn đầy ổn định.

Phường Văn Thanh đọc truyện tranh, Lý Thủ Nhất liền lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Liễu Tịnh Thanh.

Em lên xe rồi, chị đến đâu rồi?" Lý Thủ Nhất hỏi.

"Chị đến công ty rồi, tối hôm qua em không ngủ, ở trên xe nằm ngủ một chút đi. Tin nhắn Liễu Tịnh Thanh gần như trả lời trong một giây.

"Tối hôm qua chị cũng không ngủ, có cần cũng ngủ một chút không?" Lý Thủ Nhất hỏi. Sớm biết hôm nay Tịnh Thanh còn phải làm việc, tối hôm qua cũng không kéo Tịnh Thanh nói chuyện cả một buổi tối.

"Chị đang có văn kiện quan trọng cần xử lý một chút, lúc nghỉ trưa sẽ ngủ một lát, em ngủ trước đi." Văn kiện của Liễu Tịnh Thanh trái lại không gấp, nhưng cô biết nếu không phải nói mình bận bịu, Lý Thủ Nhất khẳng định sẽ còn muốn nhắn tin với mình, tối hôm qua Lý Thủ Nhất cả đêm không ngủ, cần ngủ.

"Ừm, vậy chị làm việc trước, em chợp mắt một chút." Mặc dù Lý Thủ Nhất còn muốn nói chuyện một hồi với Tịnh Thanh, biết Liễu Tịnh Thanh phải làm việc không dám quấy rầy nữa, chỉ có thể nằm trên xe chuẩn bị nhắm mắt ngủ một chút, nhưng mà trong đầu nàng đều là Liễu Tịnh Thanh. Qua hồi lâu sau nàng mới mơ mơ màng màng ngủ một hồi.

Ngủ chừng hai, ba tiếng, sau khi tỉnh dậy lại cùng Phương Văn Thanh tán gẫu mấy câu, lại ăn chút quà vặt, hơn sáu giờ xe cao tốc trái lại trải qua dễ dàng hơn Lý Thủ Nhất tưởng tượng rất nhiều.

Đến thành phố có trường đại học của các cô, mới vừa ra trạm tàu liền thấy Đỗ Dĩ Huân.

"Thủ Nhất, cuối cùng cậu đã tới." Đỗ Dĩ Huân thấy Lý Thủ Nhất hiển nhiên rất hưng phấn. Vì là tân sinh cậu đến sớm hai, ba ngày. Cậu xung phong nhận việc với hội học sinh nói muốn đi nhận học sinh mới, như vậy Lý Thủ Nhất vừa tới, mình cũng có thể đi đón cô ấy. Đợi hai, ba ngày rốt cuộc thấy được người trong long, khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ.

"Cậu làm sao cũng ở đây?" Lý Thủ Nhất hỏi.

"Mình và cậu cùng trường học, mình hỗ trợ nhận học sinh mới, mình dẫn cậu đi trường học." Đỗ Dĩ Huân cười tràn đầy đẹp trai nói, đưa tay đi giúp Lý Thủ Nhất lấy hành lý.

Lý Thủ Nhất nghe vậy đều không còn gì để nói luôn. Nàng cũng không tin bọn họ vừa lúc báo danh một trường học, hiển nhiên là Đỗ Dĩ Huân nhìn lén thẻ chí nguyện của mình, nàng cảm thấy Đỗ Dĩ Huân rất nhàm chán.

"Mình thấy được người đón mình rồi, đi trước đây." Phương Văn Thanh nói với Lý Thủ Nhất, chuẩn bị cùng Lý Thủ Nhất mỗi người một ngã.

"Được." Lý Thủ Nhất phất tay chào tạm biệt Phương Văn Thanh, sau đó không thể không cùng Đỗ Dĩ Huân trở về trường học.

Đỗ Dĩ Huân một mực quấn Lý Thủ Nhất nói chuyện, Lý Thủ Nhất đều không làm sao phản ứng cậu ta. Nàng đến xe trường sau, liền lập tức lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy tin nhắn của Liễu Tịnh Thanh.

"Đã tới chưa?"

"Lên xe trường ngồi rồi." Lý Thủ Nhất lập tức nói lại.

"Tới trường học thu xếp ổn thỏa xong điện thoại cho chị." Liễu Tịnh Thanh lại lập tức nhắn lại.

"Được" Lý Thủ Nhất cũng trả lời lại. Nàng cảm thấy hiện tại điện thoại chính là bảo bối của nàng, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ tin nhắn nào của Liễu Tịnh Thanh.