Chương 80

Mặc dù các nàng sớm chiều đều nấu cháo điện thoại một hồi, nhưng vẫn khó giải được nhớ nhung đối phương, đặc biệt là Liễu Tịnh Thanh, buổi tối tập thể hình trở về, thấy nhà không một bóng người càng thêm cảm giác mất mát và cô đơn. Không giống Lý Thủ Nhất ở nội trú trong trường, có bạn bè mới và cuộc sống mới trọng tâm, mặc dù trong lòng cũng tràn đầy nhớ Liễu Tịnh Thanh nhưng lại không có cảm giác cô đơn như vậy.

"Ngày mai em tập quân sự xong rồi, cuối tuần có sắp xếp gì không?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Cô đã đặt vé máy bay trưa mai đi thăm Lý Thủ Nhất, khoảng bốn - năm giờ chiều là có thể đến trường học Lý Thủ Nhất.

"Còn không có sắp xếp, cuối tuần em chỉ muốn ở phòng trọ, sau đó có Tịnh Thanh ở với em, cuối tuần Tịnh Thanh có thời gian rãnh không?" Tuy nói sớm tối đều có nói điện thoại, nhưng tập quân sự phải tập họp sớm, nàng lại không muốn quấy rầy thời gian ngủ của Tịnh Thanh, thời gian buổi sáng có thể thật sự nói chuyện cũng chỉ có hơn mười phút mà thôi. Buổi tối Tịnh Thanh muốn tập thể hình, về đến nhà ít nhất cũng tám chín giờ, tắm xong đã hơn chín giờ. Sau đó nội trú của nàng có cấm đèn, 10 giờ là phải tắt đèn, tắt đèn rồi nàng cũng không thể vẫn cứ nói chuyện điện thoại quấy rầy giấc ngủ của bạn cùng phòng. Mặc dù buổi trưa có lúc sẽ dành thời gian nấu cháo điện thoài bù, nhưng thời gian có thể nói chuyện điện thoại thật không nhiều, mỗi ngày nàng cùng Tịnh Thanh nói chuyện điện thoại đều có cảm giác chưa thỏa mãn, loại cảm giác đó cũng giống cảm giác trước kia ở bên cạnh Tịnh Thanh bị dục cầu bất mãn, hiệu quả như nhau, cho nên hiếm thấy cuối tuần Tịnh Thanh không đi làm, nàng muốn cùng Tịnh Thanh dính nhau cả ngày, mới vừa tình yêu cuồng nhiệt kỳ sẽ hận không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau.

"Cuối tuần có việc bận." Liễu Tịnh Thanh dự định làm một cú trước ép sau nâng, trước làm cho Lý Thủ Nhất có chút thất vọng, sau đó sẽ cho nàng một kinh hỷ.

"Chuyện gì chứ?" Quả nhiên Lý Thủ Nhất có chút thất vọng, nhưng mà nàng lập tức nén xuống thất vọng trong lòng, Tịnh Thanh không phải là học sinh giống mình, có thật nhiều thời gian rãnh, cho nên nàng rất nhanh đổi làm giọng thoải mái.

"Hôn lễ bạn học, kéo chị làm phù dâu." Liễu Tịnh Thanh thuận miệng biên cái nói dối.

"Vậy Tịnh Thanh đẹp mắt như vậy, làm phù dâu sẽ giọng khách át giọng chủ. Nếu như em là cô dâu, mới không cần người thật sinh đẹp làm phù dâu." Lý Thủ Nhất cười nói.

"Em muốn làm cô dâu hả?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Muốn làm cô dâu của Tịnh Thanh, cũng muốn Tịnh Thanh làm cô dâu của em, nếu như chúng ta có thể kết hôn, muốn hai người cùng nhau mặc áo cưới mới được." Lý Thủ Nhất suy nghĩ một chút đều cảm thấy ngọt ngào.

" Ừ, sẽ có cơ hội." Liễu Tịnh Thanh nghĩ, thì ra chỉ là tâm tư cô gái nhỏ, cô đối với việc mặc áo cưới thật giống như không có mong đợi gì, nếu không lúc đầu kết hôn với Lý Quân cũng sẽ không chọn không làm hôn lễ, nhưng nếu như đối tượng là Lý Thủ Nhất, có lẽ có thể mong đợi một chút.

"Tịnh Thanh tập thể hình có mệt không?" Lý Thủ Nhất hỏi, vừa nghĩ tới Tịnh Thanh cùng huấn luyện viên thể hình ở chung riêng tư, nàng cảm thấy đặc biệt không yên tâm, còn là nữ huấn luyện viên, thật ra thì bất kể là nam hay nữ, nàng đều không yên lòng như nhau.

"Tạm được, bắt đầu có chút không thích ứng, hơn mười ngày rồi, dần dần có thể thích ứng." Liễu Tịnh Thanh trả lời, cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô cảm giác thể lực và sinh lực quả thật có khá hơn vài phần.

"Nữ huấn luyện viên vóc người rất đẹp đi." ngữ khí của Lý Thủ Nhất bất giác vẫn mang chút chua.

" Không quá chú ý." Liễu Tịnh Thanh rõ ràng ngửi được Lý Thủ Nhất đầu bên kia truyền tới vị chua, bất giác nhếch mép lên.

Liễu Tịnh Thanh nhẹ nhàng bâng quơ một câu, điều này khiến Lý Thủ Nhất đặc biệt yên tâm. Tịnh Thanh không có chú ý tới người khác, nội tâm Lý Thủ Nhất vui vẻ.

Hai người nấu cháo điện thoại đến Lý Thủ Nhất tắt đèn mới ngưng. Lý Thủ Nhất đổi giọng nói thành gửi tin nhắn, sắp đến hơn 12 giờ hai người mới bịn rịn đi ngủ.

Ngày hôm sau, Lý Thủ Nhất tập quân sự ngày cuối cùng, duyệt binh xong, sau khi hiệu trưởng và huấn luyện viên đều đi, không biết ai đề nghị, hai lớp chuyên ngành của Lý Thủ Nhất muốn chơi một trận kéo co thi đấu hữu nghị. Là thành viên trong lớp lại xem như nhan sắc giá trị cao nhất Lý Thủ Nhất bị buộc cùng các bạn học nữ sinh khác ở lại cổ vũ cho các bạn nam sinh. Lúc này Đỗ Dĩ Huân ở khác hệ thấy Lý Thủ Nhất đang tại giữ thao trường, tay che chắn mặt trời đỉnh đầu, cổ vũ cho nam sinh trong lớp. Đỗ Dĩ Huân tràn đầy cơ trí, lập tức mượn dù che nắng của bạn nữ cùng lớp, chạy nhanh đến bên cạnh Lý Thủ Nhất che dù cho nàng.

Lý Thủ Nhất trước kia không quá để ý dáng vẻ bề ngoài, nhưng nữ sinh trong tình yêu đều yêu xinh đẹp. Mặc dì nàng vẫn rất trắng nhưng tập quân sự hai tuần lễ, phơi nắng mỗi ngày, nàng đều bị nắng ăn đen một tầng. Nàng không muốn lễ 10/10 trở về để Liễu Tịnh Thanh thấy mình biến đen thành khó coi, cho nên a, lúc huấn luyện quân sự cũng bôi không ít kem chống nắng. Cho nên thời điểm Đỗ Dĩ Huân che dù cho nàng, nàng là vui vẻ tiếp nhận, nàng thật cần chống nắng, dù sao Đỗ Dĩ Huân là bia đỡ đạn của nàng, đứng ở chỗ này lại có thể che chắn giúp nàng không ít ong bướm.

"Cám ơn." Lý Thủ Nhất lãnh đạm nói cám ơn Đỗ Dĩ Huân.

"Đừng khách sáo." Đỗ Dĩ Huân triển lộ nét mặt tươi cười ánh mặt trời.

Lý Thủ Nhất miễn dịch với nét mặt tươi cười đẹp trai của Đỗ Dĩ Huân, sự chú ý của nàng lập tức từ trên người Đỗ Dĩ Huân dời đi.

Ai xem hai người bọn họ đều cho rằng là một đôi vô cùng xứng đôi, một người cấp bậc hotboy toàn trường, một người cấp bậc hoa khôi trường học, nhìn tới giống như một đôi không thể phá, Đỗ Dĩ Huân che dù cho Lý Thủ Nhất một màn này rơi vào trong mắt những bạn học khác chính là công khai rải thức ăn chó, tú ân ái.

Liễu Tịnh Thanh tới trường học tìm Lý Thủ Nhất, trước đó cũng không có đánh tiếng với Lý Thủ Nhất, cô mới vừa vào sân trường, đang muốn nhắn tin cho Lý Thủ Nhất hỏi nàng ở đâu. Bởi vì trường học của Lý Thủ Nhất thuộc về loại vừa vào cổng trường liền thấy sân tập, cho nên sự chú ý của Lý Thủ Nhất rất nhanh bị trận thi đấu kéo co hấp dẫn, sau đó liền nhìn đến bên cạnh duy nhất một cây dù, mà bị che dù còn là Lý Thủ Nhất. Trong sân tập Lý Thủ Nhất cùng Đỗ Dĩ Huân thanh xuân dạt dào, một anh tuấn , một xinh đẹp, nhìn như vậy xứng đôi, thật là giống một đôi ấm lòng. Một màn này đâm đau tâm của Liễu Tịnh Thanh, khiến Liễu Tịnh Thanh cảm giác tràn đầy khó chịu, bởi vì trong lòng có một thanh âm nói cho cô biết, bọn họ nhìn dường như quả thật càng xứng đôi, bất kể là tuổi tác hay là giới tính. Hơn nữa cô nhận ra Đỗ Dĩ Huân nam sinh này, Liễu Tịnh Thanh nhớ, năm đó lớp 10 cậu nam sinh anh tuấn đã từng tỏ tình với Lý Thủ Nhất. Cậu ta lại cùng trường với Lý Thủ Nhất. Tại sao Lý Thủ Nhất chưa từng nói với mình, hơn nữa giữa bọn họ tại sao như vậy thân mật? Lý trí cô tự nói với mình, cô hẳn phải tin tường Lý Thủ Nhất, ít nhất phải để cho Lý Thủ Nhất giải thích, nhưng về tình cảm lại không nhịn được sinh lòng ngờ vực, ghen tỵ chính là một con ma quỷ chiếm đoạt nhân tâm.

"Lý Thủ Nhất và Đỗ Dĩ Huân vẫn đúng là một đôi..." Cũng không biết giọng nói của người nữ sinh nào truyền vào tai Liễu Tịnh Thanh, rõ ràng người nữ sinh này đang cùng một nữ sinh khác thì thầm buôn chuyện người khác.

Có lẽ nội tâm có cảm ứng nào đó, vốn dĩ Lý Thủ Nhất đang xem kéo co tranh tài, vô ý thức hướng cổng trường phương hướng nhìn lướt qua, khi nhìn đến Liễu Tịnh Thanh, nàng sợ ngây người, đơn giản là ngạc nhiên mừng rỡ thêm vui mừng quá đỗi, nhưng mà thời điểm đối diện tầm mắt Liễu Tịnh Thanh, nàng rõ ràng cảm thấy tâm tình của Liễu Tịnh Thanh không đúng. Lúc này nàng mới nhớ tới Đỗ Dĩ Huân bên cạnh, sau đó thầm nghĩ: Nguy rồi, không phải Tịnh Thanh hiểu lầm rồi chứ!

Nghĩ tới đây, nôn nóng bất an Lý Thủ Nhất bất chấp những thứ khác, lập tức co chân chạy tới hướng Liễu Tịnh Thanh.

Tâm tình một khắc đó Liễu Tịnh Thanh là không cách nào khống chế, trong nháy mắt Lý Thủ Nhất chạy tới đó, cô liền lập tức xoay người đi ra hướng cổng trường.