Chương 77

"Cũng nhịn khá lâu rồi, đợi thêm một thời gian cũng vậy." Liễu Tịnh Thanh nói, cô cảm thấy thân thể du͙© vọиɠ không đủ để khống chế suy nghĩ của cô, mặc dù thân thể không dễ chịu.

"Chị ổn chứ." Lý Thủ Nhất không thể không rút tay ra, cũng không dám tiếp tục càn rỡ. Nàng nghĩ năng lực khắc chế của Tịnh Thanh thật sự là không thể coi thường. Nàng cảm giác nếu mình lại nói tiếp thì có vẻ mình đặc biệt sắc (da^ʍ), mặc dù trong lòng nàng đã ngầm thừa nhận mình quả thật như vậy.

"Lý Thủ Nhất, em lại đi lấy cho chị cái qυầи ɭóŧ sạch, cũng giúp chị lấy khăn giấy lại đây." Mới vừa tắm xong, Liễu Tịnh Thanh không muốn tắm lại lần nữa, liền sai Lý Thủ Nhất đi lấy qυầи ɭóŧ sạch cho mình thay qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm bên trong.

Thời điểm Liễu Tịnh Thanh sai Lý Thủ Nhất làm việc, Lý Thủ Nhất liền rất nghe lời, lập tức nhảy xuống giường, đến tủ treo quần áo của Liễu Tịnh Thanh lấy một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ, cũng rút mấy tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy.

"Tịnh Thanh, em giúp chị thay được không?" Lý Thủ Nhất mặt đầy mong đợi hỏi, hiển nhiên đối đề nghị nào đó cả buổi chiều nhao nhao muốn thử, thật là muốn giúp Tịnh Thanh thay, cũng thuận tiện giúp chị ấy lau.

"Sao trước kia chị không nhận ra em sắc vậy chứ?" Liễu Tịnh Thanh nhướng mày hỏi, sau đó từ trong tay Lý Thủ Nhất lấy qυầи ɭóŧ của mình cùng khăn giấy đều rút đi.

"Vậy cũng chỉ đối với Tịnh Thanh sắc." Thật ra thì trước kia Lý Thủ Nhất cũng không phát hiện mình sắc như vậy, nhưng đối Tịnh Thanh nàng liền đặc biệt muốn phát tình, nàng cảm thấy tổng kết lại, đó là bởi vì đối với Tịnh Thanh yêu thích cực kỳ.

Qυầи ɭóŧ bị rút đi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, được thôi, lấy lui vì tiến, nhìn Tịnh Thanh đổi qυầи ɭóŧ cùng cái gì đó, dường như cũng rất kí©h thí©ɧ.

"Em xoay người." Liễu Tịnh Thanh thấy trong ánh mắt Lý Thủ Nhất quá mức nóng bỏng. Mặc dù cô thường xuyên trêu chọc Lý Thủ Nhất, đó cũng là thừa lúc Lý Thủ Nhất không có phòng bị; trong tình huống bị Lý Thủ Nhất nhìn chằm chằm như vậy, cô lại có phần thay không được.

"A..." Trị giá mong đợi của Lý Thủ Nhất từ muốn đẩy ngã Liễu Tịnh Thanh, đến nhìn Liễu Tịnh Thanh thay qυầи ɭóŧ, đến hiện tại cái gì đều không nhìn được, đơn giản là xuống dốc như xuống cầu thang.

"Nhanh một chút xoay qua chỗ khác." Liễu Tịnh Thanh thúc giục.

"Thật sao." Lý Thủ Nhất lúc này mới bất đắc dĩ xoay người.

Liễu Tịnh Thanh liền nhanh chóng cởϊ qυầи lót xuống, sau đó lau vị trí trơn trợt giữa hai chân một chút, bởi vì rất trơn trợt cho nên rất nhạy cảm, khi lau, Liễu Tịnh Thanh cũng có cảm giác, cô nén xuống cảm giác của thân thể, sau đó nhanh chóng lau qua, sau đó mặc qυầи ɭóŧ vào.

Khi Lý Thủ Nhất quay người lại, Liễu Tịnh Thanh đã thay xong.

"Em không thay quần à?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Cô không tin mới vừa rồi Lý Thủ Nhất không có cảm giác, cô cảm thấy Lý Thủ Nhất có thể so với mình còn phải nhạy cảm.

"Em cũng thay." Lý Thủ Nhất lần nữa xuống giường một chuyến.

"Tịnh Thanh cũng xoay qua đi." Lý Thủ Nhất có chút mắc cở nói.

"Không muốn, chị cũng muốn xem em thay quần." Liễu Tịnh Thanh cự tuyệt nói.

"Tại sao có thể như vậy!" Lúc mới vừa rồi Lý Thủ Nhất muốn xem không cảm thấy xấu hổ, lần này Liễu Tịnh Thanh muốn xem, Lý Thủ Nhất cảm thấy quá thẹn người.

"Cởi đi." Liễu Tịnh Thanh nói nhẹ bâng. Cô biết cuối cùng người thỏa hiệp nhất định là Lý Thủ Nhất, dù sao Lý Thủ Nhất luôn luôn nghe lời.

"Không công bình..." Lý Thủ Nhất nhỏ giọng nói lầm bầm, lại không có ý muốn cự tuyệt Liễu Tịnh Thanh. Dường như nàng không có cách nào cự tuyệt tất cả yêu cầu của Liễu Tịnh Thanh.

"Không được à?" Liễu Tịnh Thanh nhướng mày hỏi.

"Được rồi." Lý Thủ Nhất không thể không thay qυầи ɭóŧ ngay trước mắt Liễu Tịnh Thanh, bất quá phát hiện, thật ra thì so với dự đoán ban đầu của nàng phải tốt hơn rất nhiều, bởi vì nàng và Liễu Tịnh Thanh mặc đều là váy ngủ, tà váy che lại bộ phận trọng điểm.

Hiển nhiên Liễu Tịnh Thanh cũng có chút thất vọng, bất quá dù sao cô không có Lý Thủ Nhất sắc như vậy, lại bỉ ổi như vậy, cho nên cũng không quá để ý. Lý Thủ Nhất thay xong rồi, cô liền ngoắc Lý Thủ Nhất, để nàng ngồi bên cạnh mình.

Lý Thủ Nhất theo sát Liễu Tịnh Thanh ngồi xuống..

"Không cho phép lại làm chuyện xấu." Liễu Tịnh Thanh đưa tay nắm eo Lý Thủ Nhất.

"Ừm." Lý Thủ Nhất gật đầu. Nàng tìm một tư thế thoải mái, rúc vào lòng Liễu Tịnh Thanh. Thật ra thì cũng không nhất định phải làm những chuyện sắc sắc kia, mặc dù có khi sẽ không nhịn được nghĩ muốn cùng Tịnh Thanh càng trở nên thân mật hơn, tựa như như vậy thì giống như ký hợp đồng, ký chữ ký, đóng dấu, mới cảm thấy an tâm. Nói rõ rồi, nhưng thật ra chính mình đối với mối quan hệ này vẫn còn có chút không cảm giác an toàn, muốn thông qua phát sinh chuyện thân mật nhất, để xác định các nàng quan hệ thân mật chân chính xác lập.

"Thủ Nhất dáng vẻ xinh đẹp như vậy, tới trường học nhất định có rất nhiều người theo đuổi." Liễu Tịnh Thanh sờ mái tóc dài của Lý Thủ Nhất, cảm thán nói.

"Đó cũng không phải chuyện của em, em chỉ thích Tịnh Thanh." Lý Thủ Nhất kiên định nói.

"Em không ở bên cạnh chị, Tịnh Thanh cũng không được thích người khác, cùng người khác quá thân cận cũng không được." Lý Thủ Nhất nói. Nàng cũng thật lo lắng, Tịnh Thanh vừa đẹp lại ưu tú, xung quanh người theo đuổi cũng rất nhiều.

"Chị tương đối chậm nhiệt, với người khác cũng sẽ không quá thân cận, trái lại Thủ Nhất tính tình tốt, khiến cho người ta dễ thân cận, luôn có thể thấy nữ sinh kéo tay, khoác vai..." Liễu Tịnh Thanh lại biết Lý Thủ Nhất rất có duyên với nữ sinh, những nữ sinh kia dường như cũng thích đυ.ng Lý Thủ Nhất. Giữ nữ sinh với nhau thân mật một chút vốn là dễ hiểu, trước kia cô liền có chút không thoải mái, chẳng qua là khắc chế, chưa bao giờ phát tác, nhưng bây giờ không giống nhau, bây giờ Lý Thủ Nhất là người của mình, người của mình không cho phép bất luận kẻ nào đυ.ng, cho dù chỉ là kéo cái tay cũng không được.

"Những cái đó không có gì." Lý Thủ Nhất giải thích. Nữ sinh có quan hệ tốt với nàng không ít, có vài người thích bóp mặt nàng, có vài người thích khoác tay của nàng, nàng cũng không để ý quá. Nữ sinh mà, thân cận một chút tựa hồ rất bình thường, bất quá nếu như Tịnh Thanh để ý, sau này mình sẽ chú ý tránh cùng người khác tiếp xúc tay chân.

"Vậy lần sau, chị cũng để cho người khác kéo tay, khoác vai, chắc không có gì." Liễu Tịnh Thanh thản nhiên nói.

"Không được!" Lý Thủ Nhất quả quyết phản đối. Tịnh Thanh chính là không chủ động người khác không thân cận, cho nên hành động hơi chút gần gũi, Lý Thủ Nhất cảm giác mình cũng không chịu nổi, tỷ như Khúc Tĩnh Lan, Liễu Tịnh Thanh nói nhiều mấy câu với chị ấy, mình đều đã có chút không thoải mái.

"Tịnh Thanh, sau này em tuyệt đối sẽ không để cho người khác chạm thân thể em, quan hệ tốt nữa cũng không được." Lý Thủ Nhất lập tức bảo đảm với Liễu Tịnh Thanh.

Nghe được Lý Thủ Nhất bảo đảm, Liễu Tịnh Thanh mới cảm thấy có chút yên lòng.

"Đều sắp hai giờ rồi, đi ngủ một lát." Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng nói.

"Nếu Tịnh Thanh buồn ngủ, Tịnh Thanh ngủ trước đi, tối nay em khẳng định là cả đêm cũng không ngủ được, ngày mai lên xe ngủ một lát." Lý Thủ Nhất kiên trì nói. Thật ra Liễu Tịnh Thanh bảo nàng mua vé máy bay, Phương Văn Thanh sợ cao, chết cũng không đi máy bay, Phương Văn Thanh lại phải đi với nàng, hai người đi cùng trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa mấy tiếng đi xe và đi máy bay cũng không khác biệt quá lớn.

"Chị cũng không ngủ được, vậy thì nói chuyện chút đi." Liễu Tịnh Thanh nói.

Vì vậy hai người nói chuyện nói chuyện, liền nói đến trời sáng.

Lời tác giả: Đêm chờ siêu dài, kết thúc rồi, rốt cuộc Lý Thủ Nhất phải đi trường học.