Chương 76

" Trễ lắm rồi, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi xe 6 tiếng nữa." Liễu Tịnh Thanh nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ rồi, liền tắt đèn giường nói với Lý Thủ Nhất.

"Tịnh Thanh, em không ngủ được." Lý Thủ Nhất vừa nghĩ tới ngày mai sẽ phải xa Liễu Tịnh Thanh, liền một chút buồn ngủ cũng không có.

Đừng nói Lý Thủ Nhất không ngủ được, Liễu Tịnh Thanh cũng không buồn ngủ chút nào, cô liền mở đèn gường một lần nữa.

"Vậy chúng ta trò chuyện, chờ lát nữa lại ngủ." Liễu Tịnh Thanh nói với Lý Thủ Nhất.

"Tịnh Thanh, em không nỡ xa chị." Vừa nói, Lý Thủ Nhất liền từ trong mền hơi ngồi dậy, nhìn Liễu Tịnh Thanh nói. Nghĩ đến sắp phải chia lìa, trong lòng khó chịu đến ngay cả ý nghĩ sắc tình cũng tạm thời không có. Nói đến, đây vẫn là chia ly đúng nghĩa trong suốt bốn năm nàng được Liễu Tịnh Thanh thu nhận. Trước kia thời điểm Liễu Tịnh Thanh đi công tác, nhiều nhất cũng chỉ năm sáu ngày mà thôi, khi đó năm sáu ngày đều cảm thấy khó chịu đựng.

"Mười một lễ quốc khánh liền có thể trở về, mới một tháng mà thôi." Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng nói, mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy một tháng quá dài. Cô cảm thấy nếu Lý Thủ Nhất muốn độc lập, ở trong tỉnh đổi thành phố cũng được, hai ba giờ đường xe, như vậy mỗi tuần liền có thể trở về, cứ khăng khăng báo danh đi tỉnh ngoài. Bất quá thôi kệ, đến lúc đó nếu mình quá nhớ Lý Thủ Nhất, mình liền ngồi máy bay đi thăm em ấy cũng được, chính là dằn vặt một chút, bất quá cô định trước tiên không nói với Lý Thủ Nhất, đến lúc đó muốn cho Lý Thủ Nhất một kinh hỉ (ngạc nhiên vui vẻ).

"Một tháng thật lâu a..." Lý Thủ Nhất phàn nàn nói, vừa nói liền đem mặt áp trước ngực Liễu Tịnh Thanh. Vốn chỉ là một động tác tùy ý, nhưng sau khi cản giác được trên mặt mình mềm mại xúc cảm, đó chỉ có ngực nữ nhân mới sẽ có bộ phận thơm như vậy mềm như vậy, khiến nàng cảm giác tuyệt diệu như vậy, không nhịn được cọ thêm mấy cái, còn có chút cố ý dùng cái mũi đĩnh kiều của mình cọ cọ chỗ đỉnh cao nhất.

Ngủ vốn là không mặc đồ lót, hơn nữa mùa hè váy ngủ tơ lụa mỏng như tờ giấy vậy, Lý Thủ Nhất vừa cọ, Liễu Tịnh Thanh liền có cảm giác, đặc biệt Lý Thủ Nhất rõ ràng không phải chỉ cọ một chút mà là càng cọ càng hăng say, trước ngực một viên hạch nhỏ nhạy cảm kia rất nhanh bị cọ muốn tỉnh lại dựng thẳng lên, mong mỏng váy ngủ căn bản không giấu được biến hóa sinh lý của Liễu Tịnh Thanh.

Cách váy ngủ, Lý Thủ Nhất cảm giác được tiểu hạch đó đứng thẳng, nghĩ đến Tịnh Thanh bị mình cọ đến có cảm giác, sắc tình ý tưởng và cảm giác đều tới.

Liễu Tịnh Thanh dù sao cũng là ba mươi tuổi thân thể, cực dễ bị một ít kí©h thí©ɧ khơi lên thân thể du͙© vọиɠ, đây là nhân chi thường tình, nhưng mà khi biết Lý Thủ Nhất cũng cảm giác được phản ứng sinh lý của mình, Liễu Tịnh Thanh vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng lúng túng.

"Thủ Nhất, đừng cọ..." Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng ra lệnh.

"Tịnh Thanh cũng bị em cọ ra cảm giác đúng không?" Lý Thủ Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Tịnh Thanh, biết còn cố hỏi. Nàng nhìn thấy trên mặt Liễu Tịnh Thanh mang một loại cảm giác ngại ngùng lại e thẹn. Nàng nghĩ, thời điểm Tịnh Thanh khıêυ khí©h mình cũng không xấu hổ như vậy, mạc danh, Lý Thủ Nhất rất thích hoán đổi vai như vậy, nàng thích chính mình cũng có thể mang đến cho Tịnh Thanh loại cảm giác thoải mái đó.

"Cái tên này!" Liễu Tịnh Thanh đưa tay véo gò má trắng nõn xinh đẹp của Lý Thủ Nhất một cái, cô cảm giác từ sau khi các nàng biến thành tình nhân, Lý Thủ Nhất thật giống như cũng chưa có như vậy ngoan ngoãn nghe lời, ngắn ngủi trong hai ngày này liền đã học xấu rất nhiều, đều biết trêu đùa mình.

Lý Thủ Nhất mới không thèm để ý mặt của mình bị Liễu Tịnh Thanh véo, dù sao Tịnh Thanh cũng không dùng lực véo, không đau. Nhưng nhìn đốm nhỏ kia cách váy ngủ tơ lụa còn đứng thẳng, nội tâm của nàng cũng có chút xôn xao, nàng luôn thấy cái đốm nhỏ đó thật mê người, tựa hồ đang kêu gọi mình. Trên thực tế, Lý Thủ Nhất đối với Liễu Tịnh Thanh là không có chút định lực, nàng không nhịn được liền cúi đầu, cách váy ngủ, liền bắt đầu nhẹ nhàng liếʍ đóm nhỏ nhô lên.

Liễu Tịnh Thanh không nghĩ tới Lý Thủ Nhất to gan như vậy, lại cách váy ngủ liền liếʍ nơi đó. Nơi đó vốn dĩ cực kỳ nhạy cảm, vốn dĩ bị mũi và mặt Lý Thủ Nhất cọ là có thể bị cọ ra cảm giác tê dại, giờ phút này bị Lý Thủ Nhất liếʍ, chỉ sẽ càng kí©h thí©ɧ, cái loại cảm giác tê dại đó thì càng thêm rõ ràng.

"Lý Thủ Nhất... Đừng như vậy..." Liễu Tịnh Thanh muốn khiến Lý Thủ Nhất dừng lại, nhưng thân thể cảm giác mãnh liệt là khát vọng bị Lý Thủ Nhất đối đãi như vậy.

Lý Thủ Nhất căn bản không để ý tới kia nhuyễn miên đến mức hoàn toàn không kiên định cự tuyệt của Liễu Tịnh Thanh. Từ nàng nghe tới, rõ ràng là có ý dục cự hoàn nghênh. Nàng cảm giác lúc mình Tịnh Thanh đối đãi như vậy là cực kỳ thoải mái. Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy Tịnh Thanh cũng sẽ cảm giác thật thoải mái, nàng rất muốn mang đến cho Tịnh Thanh cảm giác rất thoải mái. Suy nghĩ, nàng lại càng thêm gia lực liếʍ đốm nhỏ càng thêm đứng thẳng cùng nhạy cảm kia. Váy ngủ một vùng kia đều bị Lý Thủ Nhất liếʍ ướt. Nhưng là giờ phút này, Lý Thủ Nhất cảm thấy váy ngủ tương đối cản trở. Nàng nhấc lên váy ngủ, sau đó chui đầu vào bên trong váy ngủ, rốt cuộc thấy được mới vừa rồi bị mình cưng chìu lồi lên vị trí, giống như nụ hoa xinh đjep nhất mọc trên đỉnh núi vậy, Lý Thủ Nhất lại giống như mê muội, ngậm lấy nụ hoa.

Cảm giác tê liệt hướng đầu cùng với thân thể mỗi một bộ vị rã rời, giờ phút này Liễu Tịnh Thanh không thấy được động tác của Lý Thủ Nhất, tự mình thấy quần áo ngủ thùng thình gồ lên, Lý Thủ Nhất liền nằm ở trước ngực mình hút mình đầṳ ѵú, thân thể là như vậy thành thực, thân thể hiển nhiên yêu cực kỳ bị Lý Thủ Nhất đối đãi như vậy, mà giữa hai chân lại là khắc chế không nổi trào ra mật dịch mắc cỡ kia.

Tay Lý Thủ Nhất cũng chui vào bên trong váy ngủ, bao trùm lên mềm mại kia, không nhịn được xoa xoa vuốt ve một đoàn thịt mềm, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhẹ nhàng nắn bóp kẹp lộng nụ hoa bị vắng vẻ bên kia.

"Thủ Nhất..." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy thân thể chín mềm vô lực, lý trí nói cho cô biết nên khiến Lý Thủ Nhất dừng lại, nhưng thân thể cứ muốn một mực tiếp tục trầm luân.

Bởi vì dưới váy ngủ, trên người Liễu Tịnh Thanh cũng chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ, Lý Thủ Nhất nhìn bụng bằng phẳng, lại nhìn thấy vị trí bị qυầи ɭóŧ che kín, kia tựa hồ đối với Lý Thủ Nhất sức hấp dẫn trí mạng, tựa hồ muốn chứng minh thân thể Liễu Tịnh Thanh đang du͙© vọиɠ thiêu đốt, biến càng thêm lòng tham không đáy Lý Thủ Nhất tay nhẹ nhàng vuốt ve qua bụng bằng phẳng của Liễu Tịnh Thanh, sau đó ngón tay vẫn một đường từ từ đi xuống, cho đến mò tới qυầи ɭóŧ, cách qυầи ɭóŧ vuốt ve vùng tam giác, tiếp tục đi xuống, cách qυầи ɭóŧ mò tới nàng sở dự đoán ẩm ướt.

Liễu Tịnh Thanh cảm giác được Lý Thủ Nhất càng ngày càng quá đáng, thậm chí để ngón tay dừng ở thân thể bộ phận tư mật nhất cũng mẫn cảm nhất đó, cách qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng vuốt ve. Cô cũng không khỏi đè xuống bàn tay càn rỡ của Lý Thủ Nhất.

"Lý Thủ Nhất!" Thanh âm của Liễu Tịnh Thanh bởi vì bị trêu chọc lên tìиɧ ɖu͙© mà có vẻ hơi khàn khàn khô khốc. Cô cảm thấy lại tiếp tục, cô khẳng định đêm nay thân thể liền giữ không được.

"Tịnh Thanh không thích sao?" Lý Thủ Nhất từ trong váy ngủ của Liễu Tịnh Thanh chui đầu ra, nhẹ giọng hỏi. Thật ra thì chui ở trong váy ngủ có hơi nóng, chóp mũi nàng đều rỉ chút mồ hôi hột, nhưng mà ngăn không được nàng hừng hực sắc tâm.

"Thích, nhưng mà chị muốn chờ lần sau." Liễu Tịnh Thanh kiên trì nói.

"vậy Tịnh Thanh kìm nén không khó chịu sao?" Dù sao Lý Thủ Nhất cảm giác mình kìm nén đến thật khó chịu.