Chương 23

Tuy rằng Lý Thủ Nhất nói ngủ trên sàn, nhưng Liễu Tịnh Thanh vẫn bảo Lý Thủ Nhất ngủ ở trên giường mình. Cô và Lý Thủ Nhất tắm xong, leo lên giường cũng đã sắp 1 giờ đêm, cô tắt đèn giường, nằm xuống. Bên ngoài vẫn truyền tới tiếng bắn pháo bông, tựa như nhắc nhở các nàng bây giờ còn có rất nhiều người đắm chìm trong không khí mừng năm mới, vẫn còn chưa ngủ.

"Năm mới vui vẻ!" Lý Thủ Nhất ở trong bóng tối nói với Liễu Tịnh Thanh. Nàng cảm thấy có thật nhiều thật nhiều lời cảm kích muốn nói với Liễu Tịnh Thanh, nhưng thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng như cũ chỉ có lời chúc phúc đơn giản mà chứa đựng lòng cảm ơn của mình, tầm thường như thế, tầm thường đến chỉ có mấy chữ hoàn toàn không thể biểu đạt ra tâm ý của nàng.

"Năm mới vui vẻ." Liễu Tịnh Thanh nhắm mắt đáp lại. Cô không biết tâm tư trong lòng Lý Thủ Nhất tựa như dòng chảy dung nham trong lòng đất âm thầm dâng trào, chỉ phát ra lời đáp lại tầm thường.

"Năm nay là năm mới mà em vui vẻ nhất." Lý Thủ Nhất mượn lời chúc mở đề tài. Bây giờ nàng mới phát hiện mình có tiềm chất nói nhiều, đặc biệt thích nói chuyện với Liễu Tịnh Thanh.

"Em mới mười mấy tuổi, tương lai còn dài, sau này sẽ có thời gian càng nhiều, càng vui vẻ. Năm nay cũng không có gì đặc biệt." Liễu Tịnh Thanh nhàn nhạt nói.

"Đối với em mà nói là rất đặc biệt rồi." Lý Thủ Nhất kiên định nói. Tương lai sẽ như thế nào Lý Thủ Nhất không biết, nàng chỉ biết sẽ khắc ghi cảm giác giây phút này ngày hôm nay.

"Là con gái, phải để tầm mắt xa một chút, không nên bị chút ít ơn huệ thu mua." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy nếu Lý Thủ Nhất dễ thoả mãn như vậy, sau này con trai theo đuổi nàng há chẳng phải là rất dễ đuổi. Nghĩ đến Lý Thủ Nhất có khả năng rất dễ bị con trai lừa gạt đi, trong lòng Liễu Tịnh Thanh liền có chút không thoải mái lắm, cô nghĩ có lẽ mình càng ngày càng có tự giác làm gia trưởng.

"Chị thu nhận em, mới không phải là chút ít ơn huệ." Lý Thủ Nhất cảm thấy Liễu Tịnh Thanh đối với mình ơn trọng như núi mới đúng.

"Tôi đã nói rồi, đó là vì thu hồi món nợ mà thôi." Liễu Tịnh Thanh phủi sạch quan hệ.

"Như vậy à." Lý Thủ Nhất đối với lời giải thích của Liễu Tịnh Thanh là muốn lấy lại món nợ, hoàn toàn không tin.

"Đừng nói chuyện nữa, ngủ!" Liễu Tịnh Thanh ngượng nghịu ra lệnh.

"Ừm." Lý Thủ Nhất ừ hử một tiếng rồi điều chỉnh thân thể vốn nằm ngang nghiêng về hướng Liễu Tịnh Thanh, sau đó nhè nhẹ cọ cọ mặt lên áo ngủ của Liễu Tịnh Thanh, sau đó nhắm mắt lại.

Tuy là không chạm đến da thịt Liễu Tịnh Thanh, nhưng Liễu Tịnh Thanh vẫn cảm giác được Lý Thủ Nhất cọ mặt lên mình ngủ. Hình như có ai đã nói, khuynh hướng bản năng sinh vật, lúc ngủ người ta chỉ hướng mặt đến người mà mình tín nhiệm lại thân cận, bởi vì đó là lúc không hề có chút phòng bị. Tín nhiệm như vậy dường như khiến người ta rất khó phụ lòng, trong lòng Liễu Tịnh Thanh âm thầm nghĩ.

Dường như ở trước tối nay, mặc dù Liễu Tịnh Thanh đối xử với Lý Thủ Nhất đã tốt, nhưng đa phần là xem Lý Thủ Nhất như một loại trách nhiệm và gánh nặng của mình, đó là một loại bị động cho đi. Nhưng sau tối nay, Liễu Tịnh Thanh đối xử tốt với Lý Thủ Nhất nhiều thêm vài phần cam tâm tình nguyện.

Sau đó hai người chung đυ.ng, cảm giác dường như có chút khác trước mà lại không có gì khác, dường như hết thảy vẫn như cũ, nhưng cảm giác của cả hai đều tự nhiên hơn rất nhiều.

Nói là ăn tết, thật ra thì cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt, chỉ là mấy ngày đầu mùa xuân. Ban ngày Liễu Tịnh Thanh đều về nhà, nhưng buổi tối vẫn sẽ trở lại ở cùng Lý Thủ Nhất. Lý Thủ Nhất không có thân thích để thăm viếng, trừ mồng một tảo mộ cho ba nàng, thời gian khác đều ở lì trong nhà học bài, còn cố ý chừa lại những đề mục không hiểu đợi Liễu Tịnh Thanh trở lại để hỏi cô. Thật ra Lý Thủ Nhất ngại ngùng đòi ngủ ké tiếp, chỉ có thể tìm cớ khác để buổi tối Liễu Tịnh Thanh ở cùng nàng nhiều một chút.

Chưa được mấy ngày lại tựu trường, Lý Thủ Nhất cảm thấy kỳ thực có nghỉ hay không đều như nhau, dù sao nàng cũng đều học bài. Tuy nhiên, có lúc nàng cảm thấy học tập rất phiền não. Ví dụ như: cho dù đã rất cố gắng, nhưng thành tích các môn học của nàng sau khi đạt tiêu chuẩn thì vô cùng chậm tiến. Mặc dù vẫn luôn có tiến bộ, nhưng Lý Thủ Nhất vẫn cảm thấy thành tích của mình chưa đạt đến tiêu chuẩn của Liễu Tịnh Thanh. Tuy là từ trước đến giờ Liễu Tịnh Thanh chưa hề đề ra yêu cầu đối với thành tích của nàng, nhưng Lý Thủ Nhất vẫn mong muốn mình có thể ưu tú một chút.

So với phiền não trong học tập, gần đây Lý Thủ Nhất càng để ý phiền não mới. Sau khi kinh nguyệt đến, ngực của nàng bất tri bất giác thì bắt đầu hơi hơi nhô lên. Mặc dù xem ra vẫn chưa to như của người khác, nhưng trong nhận thức của Lý Thủ Nhất thì quả thật trở nên lớn rồi. Lúc mùa đông có áo khoác mặc, trong lòng Lý Thủ Nhất mặc dù có chút xấu hổ, nhưng người khác nhìn không thấy cũng vẫn còn tốt. Đặc biệt là bây giờ, tóc nàng cũng dài nhiều rồi, đã là kiểu đầu tóc học sinh ôm mặt, không có đầu tóc quá ngắn, lại thêm vóc dáng bắt đầu dậy thì cao gầy, cộng thêm Liễu Tịnh Thanh lên đồ thời trang; Lý Thủ Nhất vốn có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, hoàn toàn khác với hình tượng đẹp trai năm ngoái, trong tim trong mắt các nam sinh trở thành hoa khôi của lớp, nhân tuyển của hoa khôi toàn trường. Càng ngày càng nhiều nam sinh dán mắt nhìn nàng, điều này khiến Lý Thủ Nhất cảm thấy cự kỳ chán ghét. Nhưng con mắt là mọc trên mặt người ta, mặc dù Lý Thủ Nhất chán ghét thì cũng bó tay. Với lại đến thàng tư tháng năm, thời điểm cuối xuân đầu hạ, quần áo mặc ít đi, không có áo khoác che giấu, ngực nhô lên khiến Lý Thủ Nhất cảm thấy rất xấu hổ. Vì vậy, bất giác vì che giấu ngực mà Lý Thủ Nhất hóp ngực đi đường.

Ở nhà, Lý Thủ Nhất ngược lại sẽ không để ý ánh mắt của Liễu Tịnh Thanh, lại không cố ý hóp ngực đi. Dù sao, nàng thấy Liễu Tịnh Thanh tồn tại giống như mẹ ruột của nàng vậy; miếng băng vệ sinh đầu tiên của nàng là Liễu Tịnh Thanh cho, áσ ɭóŧ thiếu nữ nàng mặc hiện giờ đều là Liễu Tịnh Thanh giúp nàng mua. Cho nên ở trước mặt Liễu Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất không có riêng tư. Nhưng mà đến trường nàng liền bất giác mà khom lưng hóp ngực đi đường, như vậy sẽ khiến nàng giảm bớt rất nhiều ánh nhìn chăm chú mà nàng không thích.

Liễu Tịnh Thanh vốn là không biết Lý Thủ Nhất có phiền não như vậy, chỉ là có một ngày cô tan việc sớm, liền đến trường học đón Lý Thủ Nhất. Xe của cô đậu ở phía xa, Lý Thủ Nhất không phát hiện cô đang chờ nàng. Chỉ là lúc từ đằng xa ra biên cổng trường, để Liễu Tịnh Thanh thấy được bộ dạng Lý Thủ Nhất khom lưng hóp ngực đi, điều này khiến Liễu Tịnh Thanh hơi nhíu chân mày. Xem ra, thiếu nữ trong giai đoạn trưởng thành có phiền não đúng là không ít.

Sau khi Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy Lý Thủ Nhất liền trực tiếp xuống xe, đi tới bên cạnh Lý Thủ Nhất.

"Làm sao đột nhiên tới?" Vô luận lúc nào Lý Thủ Nhất nhìn thấy Liễu Tịnh Thanh đều mừng rỡ, đột nhiên thấy thì càng vui vẻ.

"Hôm nay gặp khách hàng, ngay lân cận trường học em, gặp xong rồi thuận đường tới đón em." Liễu Tịnh Thanh trả lời. Sự thực là như vậy, chỉ có điều là cách thời gian Lý Thủ Nhất tan học, sớm chỉnh một tiếng đồng hồ. Cũng chỉ nói Liễu Tịnh Thanh không nói với Lý Thủ Nhất chuyện mình ở trong xe đợi nàng một tiếng đồng hồ.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi về thôi." Lý Thủ Nhất không nghi ngờ cô. Tuy là Liễu Tịnh Thanh thường đưa nàng đi học, lại rất ít khi đón nàng tan học, cho nên Lý Thủ Nhất chưa từng nghĩ Liễu Tịnh Thanh sẽ cố ý đến đón mình. Cho dù như vậy, có thể cùng về nhà với Liễu Tịnh Thanh, nàng vẫn vui vẻ.