Chương 22

Lý Thủ Nhất ăn cả nồi lẩu mà không cảm giác chút mùi vị gì, thu dọn chén đũa, rửa chén. Rửa chén xong không có chuyện gì làm, cũng cũng không muốn làm bất cứ chuyện gì. Nàng mở ti vi xem chương trình đêm xuân, nhưng tiết mục nào cũng xem không vô. Nàng chỉ muốn thử cảm thụ bầu không khí người ta đón tết; nàng còn cố tình mở âm thanh rất lớn, tựa như có người nói chuyện, tựa như có người ở với mình. Nhưng xem một hồi, càng xem trong lòng càng khó chịu. Nàng nhận ra giờ phút này mình rất nhớ Liễu Tịnh Thanh, chưa từng hy vọng có người ở bên mình như lúc này. Trong lòng thấy đơn độc, Lý Thủ Nhất bất giác ra đi ra khỏi ngôi nhà, ngồi ở ghế mây trong sân vườn chờ Liễu Tịnh Thanh trở về. Mặc dù nàng biết có thể tối nay Liễu Tịnh Thanh sẽ không trở về, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn mong đợi Liễu Tịnh Thanh trở về.

Dưới sự mong đợi của Lý Thủ Nhất, cửa biệt thự mở ra, chiếc xe thể thao màu trắng của Liễu Tịnh Thanh từ từ tiến vào. Liễu Tịnh Thanh về rồi! Lý Thủ Nhất nghĩ tới đây liền vô cùng mừng rỡ chạy theo xe Liễu Tịnh Thanh.

Liễu Tịnh Thanh cũng nhìn thấy Lý Thủ Nhất. Vào giờ này, ngay buổi tối mùa đông thế này, không ở yên trong phòng mà chạy ra sân làm gì? Không phải là vẫn đang ở đây chờ mình về đấy chứ? Nghĩ tới đây, Liễu Tịnh Thanh không đợi đến lái xe vào gara mà lập tức dừng xe lại.

"Sao tối nay mà chị đã về rồi?" Mặc dù Lý Thủ Nhất hỏi vậy, nhưng rất rõ ràng, sắc mặt và giọng nói của nàng đều rất vui mừng.

"Em ở nhà một mình, tôi không làm sao yên tâm được." Rất hiển nhiên là Lý Thủ Nhất rất vui vẻ vì mình trở về. Lúc này, Liễu Tịnh Thanh cảm thấy việc mình vội trở về trong đêm hôm là đáng giá, bởi vì Lý Thủ Nhất khiến Liễu Tịnh Thanh cảm thấy mình rất quan trọng với em ấy. Mọi người đều thích cảm giác được người ta khẳng định sự tồn tại của mình, Liễu Tịnh Thanh cũng không ngoại lệ.

Liễu Tịnh Thanh vì không yên tâm về mình nên mới vội trở về. Nghĩ đến Liễu Tịnh Thanh thật quan tâm để ý mình, trong lòng Lý Thủ Nhất vô cùng cảm động. Lý Thủ Nhất không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự cảm động tràn trề đến độ sắp tràn ra trong lòng mình vào giờ phút này, chỉ biết chúm chím cười nhìn Liễu Tịnh Thanh không thôi.

"Rốt cuộc em ở ngoài này bao lâu rồi? Không lạnh à?" Liễu Tịnh Thanh khẽ cau mày hỏi, con nít đúng là không biết tự chăm sóc mình.

" Bây giờ không lạnh." Lý Thủ Nhất lắc đầu nói. Nàng không biết mình đã đợi bao lâu, mới vừa rồi quả thật có chút lạnh, nhưng mà bây giờ nàng cảm giác toàn thân tâm mình đều tràn đầy ấm áp, trái tim trống rỗng đều được lấp đầy, không thấy lạnh chút nào.

"Em vẫn luôn chờ tôi?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

Lý Thủ Nhất ngượng ngùng khẽ gật đầu, trong tiềm thức nàng cảm giác có lẽ Liễu Tịnh Thanh sẽ trở về.

"Không phải tôi đã nói có thể không về sao? Lỡ như tôi không về, em muốn chờ bao lâu?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Đứa nhỏ này có lẽ thật sự là quá cô đơn, nếu không thì làm sao cứ ngu ngốc chờ ở ngoài chứ?

"Nhưng chị đã trở về rồi." Tất cả nguyên nhân cũng không bằng kết quả khiến người ta vui mừng là Liễu Tịnh Thanh đã trở về. Đối với Lý Thủ Nhất, điều này quan trọng hơn hết thảy.

Nhưng chị đã trở về rồi - loại cảm giác tin tưởng mang một tia khẳng định đó, khiến lòng Liễu Tịnh Thanh cũng bị khuấy động ở mức độ nào đó. Cô nghĩ hẳn là mình khiến cho Lý Thủ Nhất tin tưởng đủ, cho nên em ấy mới có cảm giác chắc chắn là mình sẽ trở về như vậy, cho nên trong một thời gian chớp nhoáng, nội tâm Liễu Tịnh Thanh hỗn độn.

"Mau mau và nhà đi." Liễu Tịnh Thanh không lưu ý một tia khuấy động nội tâm kia, nói với Lý Thủ Nhất.

"Dạ" Lý Thủ Nhất biết mình rất thích Liễu Tịnh Thanh. Nàng thích ai liền mong muốn thân cận với người đó. Nàng muốn thân cận Liễu Tịnh Thanh, vì vậy trướng gan lên, len lén vòng tay mình qua cánh tay Liễu Tịnh Thanh, giống như các bạn học nữ của nàng thích vòng tay lên cánh tay của mình vậy. Trong lòng Lý Thủ Nhất giờ phút này, tất cả đều tự nhiên và đơn thuần như thế.

Lúc Liễu Tịnh Thanh bị Lý Thủ Nhất quàng cánh tay, cô nhận ra động tác của Lý Thủ Nhất. Cô và Khúc Tĩnh Lan kết bạn nhiều năm, cô mới để Khúc Tĩnh Lan quàng tay lên cánh tay mình lúc cùng nhau dạo phố. Bây giờ cô biết Lý Thủ Nhất đang tỏ ý muốn thân cận hơn một bước, dù cho nội tâm còn hơi cảm thấy bài xích, bởi vì không mãnh liệt nên Liễu Tịnh Thanh cũng không nói cự tuyệt và ý không thích, tuỳ ý Lý Thủ Nhất quàng tay lên cánh tay mình.

Liễu Tịnh Thanh ngầm cho phép khiến trong lòng Lý Thủ Nhất thầm vui không dứt, nàng cảm giác cách Liễu Tịnh Thanh gần hơn một chút, không hiểu sao khiến Lý Thủ Nhất càng vui vẻ hơn, bất giác kéo càng chặt hơn.

Nói cũng kỳ lạ, trong nháy mắt Lý Thủ Nhất quàng cánh tay mình, trong lòng Liễu Tịnh Thanh có hơi bài xích, nhưng lúc Lý Thủ Nhất kéo tay càng chặt, trong lòng Liễu Tịnh Thanh trái lại trở nên không bài xích. Nội tâm biến hoá vi diệu như vậy, ngay cả chính Liễu Tịnh Thanh nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

Liễu Tịnh Thanh vào nhà phát hiện ti vi phòng khách còn mở, âm thanh mở đặc biệt lớn nên hết sức ồn ào, chương trình đêm xuân vẫn chưa kết thúc, đang lúc đếm ngược sang năm mới.

"Tại vì quá yên tĩnh, cho nên ..." Lý Thủ Nhất ngượng ngùng giải thích. Sau khi vào nhà, nàng đã buông cánh tay Liễu Tịnh Thanh ra, vội vàng lấy remote chỉnh nhỏ âm thanh.

Liễu Tịnh Thanh nghe vậy liền biết thật không nên để lại Lý Thủ Nhất ở nhà một mình. Năm sau mình tuyệt đối sẽ không để em ấy ở lại nhà một mình. Tuy rằng cô không nhận thức được tâm tình trước đó của Lý Thủ Nhất, nhưng cô biết nhất định là vô cùng cô đơn, may mà tối nay mình trở về.

"Tiền mừng tuổi cho em, cái này không tính vào khoản nợ." Liễu Tịnh Thanh lấy ra bao lì xì tiền mừng tuổi trong túi xách đã được chuẩn bị ở nhà đưa cho Lý Thủ Nhất.

"Không cần đâu..." Lý Thủ Nhất khước từ theo bản năng. Nàng luôn cảm thấy Liễu Tịnh Thanh đối xử với mình đủ tốt rồi, không thể nợ Liễu Tịnh Thanh nhiều hơn nữa.

"Tôi nói cầm thì cứ cầm, dù sao cũng không bao nhiêu tiền, lấy điềm cát lợi mà thôi." Liễu Tịnh Thanh nói không cho cự tuyệt.

"Cám ơn." Lý Thủ Nhất không có cách nào từ chối nữa, chỉ có thể nhận lấy tiền mừng tuổi Liễu Tịnh Thanh đưa. Thật ra mãn tâm đều là vui mừng, lần đầu tiên nhận được tiền mừng tuổi, cảm thấy có phần quá hạnh phúc.

"Hiện giờ là mồng một rồi, cũng coi như đón giao thừa xong, mau lên lầu tắm rửa đi ngủ đi." Liễu Tịnh Thanh xem ti vi, đếm ngược cũng đã kết thúc rồi, liền thúc giục Lý Thủ Nhất đi ngủ.

"Tối nay, em ngủ chung với chị được không?" Liễu Tịnh Thanh vừa trở về không bao lâu, trong lòng mình còn muốn ở chung một chỗ với Liễu Tịnh Thanh, làm sao nỡ đi ngủ, cho nên lại lần nữa đề ra thỉnh cầu ngủ chung giường.

"Tại sao phải ngủ chung với tôi?" Liễu Tịnh Thanh hỏi, nàng cảm thấy hình như không cần như thế.

"Em vẫn muốn ở chung một chỗ với chị, không muốn ở một mình, em không ngủ trên giường chị, ngủ dưới mặt sàn trong phòng chị cũng được..." Lý Thủ Nhất vừa rồi ở một mình cũng ở phát sợ rồi, chỉ cần ở cùng với Liễu Tịnh Thanh, trải chăn nệm nằm dưới sàn trong phòng Liễu Tịnh Thanh cũng được.

"Chỉ có tối nay." Liễu Tịnh Thanh trả lời có chút không tình nguyện. Cô đang nghĩ có phải sau này có ngày gì đặc biệt, tên này đều sẽ chạy tới ngủ ké hay không? nhưng để bù đắp lại chuyện tối nay bỏ lại em ấy ở nhà một mình, thì miễn cưỡng đồng ý.

~0~0~0~0~0~0~0~0~0~0~

Tác giả: cảm tình của các nàng là tích luỹ từng chút một, còn cách lúc biến chất một khoảng thời gian, Lý Thủ Nhất còn nhỏ, đừng có gấp a, ít nhất cũng phải đợi người ta dậy thì hoàn toàn đã chứ...