Chương 21

"Em ở nhà được rồi." Lý Thủ Nhất biết hai ông bà Liễu gia chắc chắn sẽ không hoan nghênh mình, mình cũng không cần đi gây thêm phiền toái cho Liễu Tịnh Thanh.

" Em ở nhà một mình có được không?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Em và ba mẹ chị cũng không quen lắm, ở nhà một mình càng thoải mái." Lý Thủ Nhất nói ra vẻ không thèm để ý chút nào. Dù sao phần lớn thời gian, căn bản nàng và ba nàng chưa từng có khái niệm đón tết. Thỉnh thoảng ba nàng sẽ dẫn theo nàng cùng đến nhà bạn gái hắn đón tết, nhưng đa số vẫn để nàng ở nhà một mình. Lý Thủ Nhất cảm thấy hẳn là mình phải quen mới đúng.

"Em có thể đổi ý bất kỳ lúc nào." Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng nói.

"Em thật sự không về nhà với cùng với chị sao?" Ba giờ chiều của ngày giao thừa, trước khi chuẩn bị về nhà Liễu Tịnh Thanh hỏi Lý Thủ Nhất.

"Thật không cần đâu, chị coi em mua thật là nhiều nguyên liệu nấu ăn, tối nay tự mình nấu nồi lẩu là được rồi." Lý Thủ Nhất chỉ nguyên liệu nấu lẩu đã được rửa sạch cắt gọn đặt trên mặt bàn nói.

" Vậy được rồi, chị về nhà đây." Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất đã chuẩn bị đồ ăn tràn đầy một bàn, tin tưởng lúc mình không có ở đây, Lý Thủ Nhất cũng sẽ đối xử tử tế với bản thân.

"Dạ, gặp lại sau." Lý Thủ Nhất mỉm cười nói, tận sức không để cho mình lộ ra cảm xúc thất lạc không nỡ.

Thế nhưng cảm xúc của Lý Thủ Nhất làm sao thoát khỏi ánh mắt Liễu Tịnh Thanh, Liễu Tịnh Thanh biết hôm nay khẳng định là Lý Thủ Nhất hy vọng mình có thể cùng với em ấy đón tết, nhưng mà mình phải về nhà đón tết với ba mẹ.

"Tối nay không chắc sẽ trở về, buổi tối tự em ngủ sớm một chút, cho chuyện gì em gọi điện thoại cho tôi." Liễu Tịnh Thanh dặn dò.

"Dạ " Lý Thủ Nhất vừa nghe Liễu Tịnh Thanh nói không chắc sẽ trở về, tâm tình càng ảm đạm.

Sau khi Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất gật đầu liền cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa, trước khi ra cửa cô xoay người nhìn Lý Thủ Nhất, thấy Lý Thủ Nhất đang nhìn mình, trong mắt có rất nhiều quyến luyến.

Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh rời đi rồi, căn nhà lớn như vậy trống rỗng, chỉ còn lại một mình mình, cảm thấy ngay cả tim của mình cũng trống rỗng, giống như thoáng cái bị cả thế giới quên lãng, trong lòng đặc biệt khó chịu, rõ ràng là nàng đã sớm quen với cuộc sống như thế, nhưng năm nay lại làm nàng khó chịu bội phần. Nàng cảm giác được mình ỷ lại Liễu Tịnh Thanh, dường như vĩnh viễn vượt trội sự ỷ lại đối với Lý Quân ba nàng trước đây. Lý Thủ Nhất không hiểu rằng, nàng chưa từng có được ấm áp, cũng quen với cảm giác cô độc, nhưng một khi đã nhận được ấm áp từ người khác thì không cách nào chịu đựng tiếp sự cô độc quen thuộc kia; nàng chỉ biết là bất luận nàng ăn vào bao nhiêu thức ăn, trong lòng đều là trống rỗng. Trước kia, thức ăn sẽ khiến Lý Thủ Nhất thấy vui thích, nhưng tối nay, nàng lại không cảm thấy vui thích chút nào.

Liễu Tịnh Thanh đang lái xe trên đường về nhà, tâm tình có chút ngột ngạt, cô vẫn cảm thấy hình như không nên để Lý Thủ Nhất lại một mình, đặc biệt là ánh mắt Lý Thủ Nhất nhìn mình quyến luyến khiến trong lòng Liễu Tịnh Thanh giống như nổi lên nếp gấp, vẫn không cách nào vuốt phẳng lại được.

Liễu Tịnh Thanh về nhà ăn cơm, hai ông bà kiềm chế không nói những đề tài mà Liễu Tịnh Thanh không muốn nói. Lúc sắp ăn xong cơm tất niên, rốt cuộc bà Liễu vẫn không kiềm nén được.

"Tịnh Thanh, chừng nào con dọn về ở?" Bà Liễu hỏi. Bà hy vọng con gái trở về nhà, nghe lời bớt lo giống như trước đây, Lý Quân chết rồ, hầu như không có lý do gì mà con gái vẫn ở bên ngoài tiếp.

"Tạm thời không có ý định dọn về." Liễu Tịnh Thanh nhận ra mình thích ở bên ngoài hơn, không định dọn về nhà. Thật vất vả mới từ l*иg chim bay ra ngoài, làm sao có thể tự mình bay trở về chứ ?

"Nếu như bây giờ con chưa muốn tái hôn, chúng ta có thể hoãn lại, nhưng vẫn mau chóng dọn về nhà đi, con ở bên ngoài mẹ với ba con không yên tâm." Bà Liều mềm giọng nói.

"Hết tết liền dọn về đi, còn con bé kêu Lý Thủ Nhất kia, con muốn nuôi nó cũng không phải là không được, nhưng không cần phải nuôi bên người mình, đưa nó đi trường nội trú là được rồi." Ông Liễu cũng nói giọng chuyên quyền.

"Con sẽ không dọn về nhà ở. Nếu như ba mẹ nhớ con, một tuần con sẽ giành ra một hai ngày ăn cơm với ba mẹ. Xử trí Lý Thủ Nhất như thế nào là chuyện của con, ba mẹ hai người không cần bận tâm chuyện này." Liễu Tịnh Thanh nói giọng bình thản mà kiên định.

"Liễu Tịnh Thanh! Vì một thằng Lý Quân mà bây giờ cô đều biến thành cái dạng gì?" Ông Liễu nghe vậy nổi giận lôi đình nói. Trong lòng ông càng hận Lý Quân, ông cảm thấy con gái trở thành dạng này đều là do Lý Quân làm hại.

"Thôi đi, đón tết mà, không nói chuyện không vui. Tịnh Thanh tối nay con ở lại qua đêm đi." Bà Liễu thấy nói chuyện lại sắp đổ vỡ, vội vàng nói trấn an.

"Đứa nhỏ kia đang ở nhà chờ con, ăn cơm xong con đi về." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy cha mẹ cô vẫn không có ý thức được vấn đề ở chỗ nào, vẫn muốn tiếp tục kiểm soát như trước, hiển nhiên bây giờ mình sẽ không nghe lời giống như trước kia.

"Nó còn quan trọng hơn ba mẹ sao?" Giọng bà Liễu có chút không thể tin được.

"Không phải, con chỉ đang nghĩ, con nên dẫn em ấy cùng đến, nhưng mà ba mẹ chắc chắn không muốn thấy con bé. Em ấy ở nhà một mình rất tội nghiệp." Liễu Tịnh Thanh càng nói càng cảm thấy quả thật mình nên về sớm một chút, nói thế nào thì Lý Thủ Nhất cũng coi như thuộc trách nhiệm của mình rồi.

"Người ta nói thượng bất chính hạ tắc loạn (người lớn không ngay thẳng, người nhỏ sẽ không đàng hoàng), nó cũng sẽ không phải thứ gì tốt..." Ông Liễu tức giận lại nổ pháo.

"Chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, dạo này sức khoẻ ba vẫn tốt chứ?" Liễu Tịnh Thanh không sao bằng lòng nghe ba cô nói Lý Thủ Nhất không tốt. Cô tin tưởng cảm giác của mình, cô sống chung với Lý Thủ Nhất tới nay, cô có thể cảm giác được Lý Thủ Nhất vẫn là đứa trẻ rất không tệ.

Cơm nước xong, Liễu Tịnh Thanh tán gẫu với ba mẹ mấy chuyện riêng biệt hồi còn nhỏ, nhìn thời gian khoảng 11 giờ rưỡi, không biết đứa trẻ kia đã ngủ chưa, vẫn luôn cảm thấy có chút không yên tâm liền muốn về nhà xem một chút.

"Ba mẹ, con đi về đây, ngày mai lại tới." Liễu Tịnh Thanh đứng lên nói với ba mẹ cô.

"Đón tết, không đón cùng với ba mẹ mình lại cùng với một người ngoài, còn giống cái gì!" Hiển nhiên là ông Liễu hy vọng con gái ở lại cho nên đối với việc này rất bất mãn.

"Năm sau đón tết con dẫn em ấy tới, cũng sẽ không có loại tình huống này xuất hiện nữa. Cũng sắp tới giờ rồi, ba mẹ cũng nên ngủ rồi, con đi về đây. Liễu Tịnh Thanh nói với hai ông bà xong liền cầm áo khoác phải đi.

"Tịnh Thanh..." Bà Liễu chưa từ bỏ ý định hô.

"Thật là giống như bị quỷ ám! Ông Liễu thở hổn hển nói.