Chương 13

" Được" Lý Thủ Nhất vui vẻ gật đầu, nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh không phụ đạo bài cho mình giống như thiếu thiếu cái gì, bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

Nửa tiếng sau, sau khi Liễu Tịnh Thanh đi, Lý Thủ Nhất bò lên giường ngủ, vậy mà nàng ngủ rất nhanh. Nàng nằm mơ, trong mơ Liễu Tịnh Thanh tiếp tục dạy cho nàng học bù, không thể nói là mộng đẹp nhưng tuyệt đối không phải mộng xấu bởi vì nàng không cần không cần lo lắng nữa nàng và ba nàng bị người ta vạch trần, bị người ta mắng là tên lừa gạt, tên cặn bã nữa, trong mộng nàng cũng không cần cứ một khoảng thời gian lại phải vội vã dọn nhà.

Cuộc sống yên ắng không sóng gió như thế qua được hơn một tháng, qua hơn một tháng nỗ lực của Lý Thủ Nhất cùng với phụ đạo của Liễu Tịnh Thanh, học kỳ 1 sơ tam (lớp 9) Lý Thủ Nhất thi môn hóa học 72 điểm, vật lý 60 điểm, số học 65 điểm, anh văn 76 điểm, ngữ văn 82 điểm, chính trị 56 điểm, ngữ số anh mãn phần 150 điểm, hoá học và vật lý cũng đạt tiêu chuẩn, những môn khác vẫn chưa đạt tiêu chuẩn. Thật ra thì Lý Thủ Nhất đã rất thoả mãn với thành tích lần này của mình, dù sao đây đã coi như là thành tích tốt nhất của Lý Thủ Nhất từ sơ nhất trung học (lớp 7) tới nay rồi. Nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ phụ lòng mong đợi của Liễu Tịnh Thanh, cảm thấy ít nhất cũng phải đạt chuẩn mới không phụ lòng Liễu Tịnh Thanh kiên nhẫn phụ đạo nàng. Mặc dù sợ Liễu Tịnh Thanh thất vọng, nhưng Lý Thủ Nhất vẫn đưa phiếu điểm cho Liễu Tịnh Thanh xem, nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh có quyền biết thành tích mình.

Liễu Tịnh Thanh nhận lấy phiếu điểm Lý Thủ Nhất đưa mở ra nhìn một chút, thành tích thật là quá kém, cô chưa từng có thành tích thi kém như vậy, nhưng cô cũng không bất ngờ với thành tích này, dù sao nền tảng của Lý Thủ Nhất kém như vậy.

Lý Thủ Nhất vẫn luôn quan sát nét mặt Liễu Tịnh Thanh, chỉ sợ Liễu Tịnh Thanh lộ vẻ thất vọng, nhưng mà nàng phát hiện lúc Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy thành tích này vẻ mặt cũng không thay đổi quá nhiều.

"Em biết thi vẫn chưa được tốt lắm, em sẽ tiếp tục cố gắng." Lý Thủ Nhất lập tức cam đoan.

"Vậy cứ tiếp tục cố gắng đi, còn có không gian rất lớn để tiến bộ." Liễu Tịnh Thanh rất hài lòng với thái độ của Lý Thủ Nhất, đây mới là thái độ đúng của sự tích cự vươn lên.

"Em hiểu rồi." Lý Thủ Nhất rất thành khẩn trả lời.

"Mới thi học kỳ xong, có thể thả lỏng một chút, em có muốn đi chỗ nào chơi không, cuối tuần đúng lúc tôi có thời gian." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy vẫn phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, nếu chỉ học tập suốt cũng sẽ chán ghét.

Lý Thủ Nhất lắc đầu, nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh đã đủ tốt với mình rồi, nàng không dám còn có yêu cầu khác.

"Nếu em đã không có ý tưởng vậy cuối tuần chúng ta đi leo núi được rồi." Nếu Lý Thủ Nhất không ý kiến gì thì Liễu Tịnh Thanh cứ quyết định.

"Dạ, được." Hiển nhiên là Lý Thủ Nhất không có ý kiến, trên thực tế nàng thích cảm giác cùng ở chung với Liễu Tịnh Thanh. Đó là một loại cảm giác rất thoải mái, dù cho có lúc sẽ cảm thấy có chút dè dặt, loại dè dặt này là bởi vì Lý Thủ Nhất cảm thấy thiếu nợ Liễu Tịnh Thanh mà ra,

luôn cảm thấy bởi vì Liễu Tịnh Thanh xui xẻo mới gặp phải nàng và ba nàng, lại vì lương thiện mà giữ mình ở lại nhà, tất cả đều là bị ép buộc. Hơn nữa mặc dù Liễu Tịnh Thanh đối xử với nàng rất tốt nhưng lại không hề biểu hiện dáng vẻ thân mật , khiến nàng cũng không dám biểu hiện quá ỷ lại và thân mật. Thật ra thì trong lòng Lý Thủ Nhất có chút hy vọng có thể chung sống với Liễu Tịnh Thanh được thân mật không có khoảng cách như mẹ con ruột vậy; ví dụ, nàng nhìn thấy mẹ con người khác tay dắt tay cùng dạo phố, con gái nũng nịu đòi mẹ mua đồ gì đó, không hiểu sao rất hâm mộ, lúc này nàng luôn sẽ âm thầm nghĩ đến Liễu Tịnh Thanh.

Liễu Tịnh Thanh cảm thấy Lý Thủ Nhất rất ngoan ngoãn, thậm chí so với lúc còn mới quen còn khôn khéo hơn nhiều. Liễu Tịnh Thanh cảm thấy có lẽ do Lý Thủ Nhất ăn nhờ ở đậu mà biểu hiện khôn khéo, nhưng mà Lý Thủ Nhất có một thói quen xấu vẫn không có đổi là cứ len lén nhìn mình, tựa như đang quan sát mình vậy. Trước kia Liễu Tịnh Thanh còn cảm giác không được tự nhiên, có lẽ là thời gian chung đυ.ng lâu Liễu Tịnh Thanh dần dần cũng quen rồi. Nhưng chính bởi vì Lý Thủ Nhất khôn khéo và nghe lời, khiến Liễu Tịnh Thanh không tự giác liền thiên hướng độc tài quản chế. Liễu Tịnh Thanh vô cùng ưa thích mua quần áo cho Lý Thủ Nhất, cũng ưa thích diện đồ cho Lý Thủ Nhất. Ví dụ mặc quần áo, nếu như Lý Thủ Nhất mặc khiến Liễu Tịnh Thanh thấy không hài lòng, Liễu Tịnh Thanh thì sẽ bắt Lý Thủ Nhất đổi bộ khác, nếu đổi bộ khác vẫn không hài lòng, Liễu Tịnh Thanh sẽ bắt Lý Thủ Nhất mặc quần áo do cô chỉ định. May mà Lý Thủ Nhất

cũng không chú trọng gì việc ăn mặc, cũng không có ý kiến với việc đổi quần áo, nếu không, Liễu Tịnh Thanh cứ bắt nàng thay đồ, đổi giày, thật sự rất phiền chán. Thật ra thì Liễu Tịnh Thanh bắt Lý Thủ Nhất đổi quần áo chính là vì thỏa mãn sở thích hoá trang của mình, dù sao vóc dang Lý Thủ Nhất vẫn rất đẹp. Lý Thủ Nhất không biết, Liễu Tịnh Thanh cất giấu rất nhiều bộ búp bê Barbie đẹp vô cùng, có điều là sau khi lớn, cô ngại ngùng chơi tiếp mấy thứ này, Lý Thủ Nhất có gương mặt xinh đẹp với tính tình thuận theo nghe lời vừa khớp thoả mãn sở thích hoá trang của Liễu Tịnh Thanh.

Cuối tuần, buổi tối hôm Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh cùng nhau leo núi, lúc Lý Thủ Nhất đi vệ sinh, lúc nhìn qυầи ɭóŧ thì phát hiện qυầи ɭóŧ có chút bẩn bẩn, Lý Thủ Nhất không rõ mỗi ngày nàng đều thay qυầи ɭóŧ, tại sao qυầи ɭóŧ lại bẩn chứ? Tiêu chảy sao? Nhưng mà nàng không có cảm giác này a, nàng theo bản năng lấy khăn giấy lau, phát hiện thì ra là trong cơ thể mình chảy ra, lại là máu, nàng cứ lau, làm sao mà vẫn còn hoài, lúc này nàng mới từ từ phản ứng tới, không phải là mình có kinh nguyệt chứ? Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tới tháng, nàng có chút luống cuống, ngồi trong phòng vệ sinh nửa ngày mới phản ứng ra, lúc này phải dùng băng vệ sinh.

Vì vậy, Lý Thủ Nhất lót khăn giấy trong qυầи ɭóŧ, đến gõ cửa phòng ngủ Liễu Tịnh Thanh, vậy mà đợi rất lâu cửa phòng Liễu Tịnh Thanh vẫn chưa mở làm Lý Thủ Nhất chờ sốt cả ruột.

Liễu Tịnh Thanh leo núi xong cảm thấy có chút mỏi mệt, đang ở trong phòng tắm ngâm mình, cô ngâm thoải mái thư thả đi ra liền nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa phòng, mở cửa liền thấy Lý Thủ Nhất đỏ mặt, ánh mắt long lanh nước nhìn cô.

"Có chuyện gì không?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Cái đó... Cái đó..." Chẳng biết tại sao, Lý Thủ Nhất cảm thấy mạc danh xấu hổ.