Chương 12

Lúc đầu Lý Thủ Nhất không quen với hình tượng thay đổi của mình, nhưng lâu ngày cũng quen dần. Chuyện không thể không nói là trước kia nàng có duyên khá tốt với nữ sinh, bây giờ duyên với nam sinh cũng thành tốt hơn. Với Lý Thủ Nhất mà nói không có gì khác trước kia, nàng càng thích chơi với nữ sinh, những nam sinh chủ động nói chuyện với nàng, nàng đều khách sáo lại hời hợt qua loa vài câu liền cho rơi.

Lý Thủ Nhất phát hiện bạn cùng bàn lại càng dễ chung đυ.ng hơn so với mình tưởng, trong học tập có vấn đề gì đều có thể hỏi cô ấy, cô ấy cũng sẽ trả lời, nhưng mà chỉ trả lời một lần. Nếu Lý Thủ Nhất nghe không hiểu, Phương Văn Thanh cũng sẽ không lãng phí thời gian trả lời lần thứ hai. Phương Văn Thanh tuyệt đối là người rất không có tính nhẫn nại, Lý Thủ Nhất thầm nghĩ. So ra mẹ kế nàng Liễu Tịnh Thanh thật sự là một người rất kiên nhẫn, bất kể vấn đề gì, Liễu Tịnh Thanh giải đáp xong đều phải xác nhận Lý Thủ Nhất thật sự nghe hiểu rồi mới thôi, cho nên Lý Thủ Nhất càng thích được Liễu Tịnh Thanh phụ đạo, chỉ là Liễu Tịnh Thanh thật sự là quá bận rộn, một ngày có thể rút ra một tiếng đồng hồ cho nàng chính là rất tốt rồi. Lý Thủ Nhất vẫn luôn là đứa trẻ rất dễ thỏa mãn.

Giống như tối nay, Liễu Tịnh Thanh vẫn chưa trở về, Lý Thủ Nhất quen chờ Liễu Tịnh Thanh về, Lý Thủ Nhất vừa học thuộc đơn từ tiếng Anh vừa chờ. Bình thường Liễu Tịnh Thanh muộn nhất là chín giờ về, cho nên qua hơn chín giờ, Lý Thủ Nhất học từ làm sao cũng không vô nữa, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nhưng nàng không có điện thoại di động, cũng không có số di động của Liễu Tịnh Thanh, chỉ có thể ở trong phòng mình chờ đợi.

Thường ngày trước mười một giờ nàng nhất định lên giường ngủ, bởi vì một khi qua mười một giờ mà chưa ngủ thì nàng rất dễ mất ngủ, sau đó ban ngày sẽ rất buồn ngủ, nhưng bây giờ đã mười một giờ rồi mà Liễu Tịnh Thanh vẫn chưa về, Lý Thủ Nhất không có chút buồn ngủ nào, vẫn một mực ở phòng chờ.

"Mình phải về rồi." Liễu Tịnh Thanh thoáng nhìn đồng hồ, đã mười giờ, giờ này cô thường phụ đạo bài cho Lý Thủ Nhất, không biết Lý Thủ Nhất có phải đang chờ mình về hay không, cho nên chào tạm biệt Khúc Tĩnh Lan trước thời gian .

"Mình nghĩ không ra cậu làm gì mà kết hôn sớm như vậy, mình cảm thấy tên Lý Quân nhìn giống tiểu bạch kiểm vô cùng, cậu phải cẩn thận một chút..." Khúc Tĩnh Lan cảm thấy mình nhìn người chính xác hơn Liễu Tịnh Thanh, cô luôn cảm thấy tên Lý Quân kia chính là một cái gối thêu hoa, cô không nghĩ ra tên kia trừ dáng dấp đẹp trai còn có cái gì có thể khiến Liễu Tịnh Thanh coi trọng.

Khúc Tĩnh Lan là đàn em học cùng trường đại học, nhỏ hơn Liễu Tịnh Thanh hai khoá, là biết nhau qua hoạt động hội đoàn đại học.

Năm 3 cao trung Liễu Tịnh Thanh thi đại học, nguyện vọng điền đến vùng khác bởi cảm thấy muốn tạm thời thoát khỏi kiểm soát của cha mẹ cô, nhưng mà nguyện vọng cũng không biết làm sao bị cha mẹ thần thông quảng đại của cô tự ý sửa đổi, cuối cùng bị trường đại học tốt nhất bản xứ nhận. Bởi vì Liễu Tịnh Thanh học đại học muốn ở trọ, cha mẹ cô lập tức mua một căn hộ nhỏ ở gần trường học, nguyện vọng muốn sống cuộc sống tự do của Liễu Tịnh Thanh liền tan vỡ. Thời gian đại học, cha mẹ cô cảm thấy tham gia hoạt động hội đoàn mới có lợi cho cô nên bắt cô thường tham gia hoạt động hội đoàn. Liễu Tịnh Thanh cũng không ghét tham gia những hoạt động này, bởi vì như vậy thì cô mới có thể ít ở nhà, không bị cha mẹ có khống chế dục thịnh vượng chi phối thời gian của mình nữa, do đó mà quen biết Khúc Tĩnh Lan cũng tham gia rất nhiều hoạt động hội đoàn.

Tính cách Liễu Tịnh Thanh thật ra vô cùng bị động, bởi vì dung mạo xinh đẹp, khí chất cũng tốt, rất nhiều người vây chung quanh cô, chỉ có điều trong mắt mọi người Liễu Tịnh Thanh là một mỹ nhân lạnh lùng, khô dễ tới gần. Cũng có dung mạo rất đẹp Khúc Tĩnh Lan liền được người ta yêu thích hơn nhiều. Khúc Tĩnh Lan cũng rất đẹp, hơn nữa không hề ỷ đẹp làm giá, bất kể trai gái, cô luôn thân thiện như nhau, tính cách khiêm tốn, cho nên Khúc Tĩnh Lan coi như là có quan hệ tốt nhất trong số người Liễu Tịnh Thanh quen biết. Liễu Tịnh Thanh cũng vô cùng bị động trong mỗi mối quan hệ, Khúc Tĩnh Lan hết sức chủ động tiếp cận Liễu Tịnh Thanh, cô thích tự mình định nghĩa vai trò của mình trong mỗi mối quan hệ. Cô muốn làm bạn với Liễu Tịnh Thanh, bởi vì cô cảm thấy tiếp cận Liễu Tịnh Thanh trở thành bạn của cô ấy hẳn là một việc rất có cảm giác thành tựu. Sự thật chứng minh, Liễu Tịnh Thanh là người trong nóng ngoài lạnh, không phải thật sự cách người ngàn dặm như vậy, chẳng qua là tính cách rất bị động mà thôi, cho nên cô trở thành người bạn tốt hiếm hoi của Liễu Tịnh Thanh.

" Hai mươi mấy ngày trước, Lý Quân gặp tai nạn xe tử vong rồi." Bạn Liễu Tịnh Thanh không nhiều, khi cô kết hôn chỉ thông báo cho mấy người, còn chi tiết dĩ nhiên Liễu Tịnh Thanh sẽ không chủ động nói cho người khác biết, dù sao không phải là chuyện vẻ vang gì.

"Thiệt hay giả đây? Vậy tức là bây giờ cậu là quả phụ mới?" Khúc Tĩnh Lan vô cùng kinh ngạc, cô quan sát sắc mặt Liễu Tịnh Thanh, dường như cũng không phải dáng vẻ rất thương tâm, xem ra tình cảm với Lý Quân cũng không sâu lắm. Nhưng mà như vậy mới là bình thường, khi đó Liễu Tịnh Thanh đột nhiên cưới thật sự làm cô rất ngạc nhiên, cô cảm thấy Liễu Tịnh Thanh là người đối với tình cảm phải rất lâu mới ấm từ từ.

" Không có ai lại đem chuyện này ra nói đùa." Liễu Tịnh Thanh thản nhiên nói, không có ý nói nhiều.

"Vậy thì được, nếu trong nhà không có người chờ cậu về, vậy thì chơi thêm một chút, không được đòi về sớm, cái sàn này là bạn mình mở, không khí không tệ, mình giới thiệu cô ấy cho cậu biết, chờ cô ấy đến rồi mới cho cậu đi." Khúc Tĩnh Lan biết Liễu Tịnh Thanh chỉ là rất bị động chứ không phải thật cô độc không thích tiếp xúc với người khác, vì vậy Khúc Tĩnh Lan thường hay giới thiệu bạn của mình cho Liễu Tịnh Thanh, có một số ít người quả thật thành bạn chung của các cô.

"Được rồi." Liễu Tịnh Thanh nghĩ một ngày không phụ đạo bài cho Lý Thủ Nhất chắc hẳn không có vấn đề gì, chỉ là trong lòng cô vẫn có chút cảm giác lỡ hẹn với người mà không yên.

Cho đến mười một giờ rưỡi, Lý Thủ Nhất nghe được tiếng động, tâm tình không hiểu sao nhảy nhót, mở cửa ra quả nhiên thấy Liễu Tịnh Thanh trở về. Cảm giác Lý Thủ Nhất giờ phút này giống như đứa trẻ ở nhà không có người lớn, khi thấy người lớn về thì mừng rỡ và yên lòng.

"Đã trễ như vầy sao em còn chưa ngủ?" Liễu Tịnh Thanh hỏi, giờ này Lý Thủ Nhất phải ngủ rồi. Bởi vì cô biết Lý Thủ Nhất sinh hoạt vẫn rất có quy luật, mười một giờ lên giường ngủ, sáu giờ rưỡi sáng thức dậy, từ sau khi cô đưa Lý Thủ Nhất đi học, nàng rất tự giác dùng nửa tiếng dư ra để học thuộc bài, điều này làm Liễu Tịnh Thanh rất là vui vẻ yên tâm.

"Chị không ở nhà, em ngủ không được." Lý Thủ Nhất có sao nói vậy, chưa thấy Liễu Tịnh Thanh về nhà, trong lòng nàng vẫn luôn bồn chồn. Từ sau khi Liễu Tịnh Thanh giữ nàng ở lại, dạy kèm bài cho nàng, mua các loại quần áo trang phục, trong lòng nàng đã xem Liễu Tịnh Thanh là ân nhân và người thân của mình.

"Xin lỗi để em chờ lâu, ngày mai tôi sẽ mua điện thoại di động cho em, lần sau tôi về quá trễ sẽ gọi điện cho em, vậy em cũng không cần chờ tôi nữa." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy Lý Thủ Nhất chờ mình lâu như vậy , có chút không tốt lắm.

" Không sao, cũng không cần cố ý mua điện thoại di động cho em, em chỉ là cảm thấy chị về rồi em mới yên lòng." Lý Thủ Nhất nở nụ cười sáng lạng với Liễu Tịnh Thanh.

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất cười không chút trở ngại, cô có thể cảm giác được Lý Thủ Nhất là thật lo lắng cho mình.