Chương 12

Triệu ma ma vội vã tiến vào chính phòng, cười nói: “Phùng tỷ tỷ muốn tiếp tục dạy tiểu thư sao?”

Phùng ma ma đã tiếp xúc với đủ mọi dạng người, lập tức liền lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Triệu ma ma: Ngươi đã dạy lễ nghi ở đình Tiểu Hoa rồi, tại sao còn chạy vào chính phòng?

“Lễ nghi nha, không phải chỉ khi có người nhìn chằm chằm vào mình mới phải hào phóng đoan trang mà trong cuộc sống ngày thường cách đi đứng ngồi nằm cũng phải duy trì sự đoan trang đó mới được.” Phùng ma ma cười nói: “Ta sẽ thường xuyên qua đây xem tiểu thư duy trì nó như thế nào. Ví dụ như hiện tại, dáng ngồi của tiểu thư…… Cũng không tệ lắm.”

Nguyên nhân bà tới nhà chính cũng là danh chính ngôn thuận, hơn nữa bà sẽ thường xuyên tới đây, Triệu ma ma không bắt bẻ được liền đi qua nhìn Diệp Thiên.

Vốn dĩ Diệp Thiên đang ngồi lỏng lẻo thoải mái nhưng vừa nghe Phùng ma ma nói như vậy, nàng không tự chủ được mà liền dựa theo phương pháp vừa học ngồi thẳng lưng hơn. Triệu ma ma thấy dáng ngồi của tiểu thư nhà mình đã ra hình ra dáng, có sự khác biệt so với trước kia thì lại càng không còn lời nào để nói.

“Nhìn thấy tiểu thư thế này ta liền an tâm rồi, ta sẽ lui xuống nghỉ ngơi.” Phùng ma ma nói xong, xoay người đi ra ngoài, thật ra bà không ngại tiếp tục giằng co cùng Triệu ma ma, tuy nhiên nói như vậy khẳng định tiểu vương phi sẽ không được tự nhiên, lại nói, bà cũng không tính toán đoạt quyền của Triệu ma ma, không cần thiết phải đối chọi gay gắt với bà ta.

Triệu ma ma thấy Phùng ma ma đi rồi, nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu biểu thị chủ quyền một cách công khai, tìm ra mấy lỗi nhỏ như cái gì mà đỉnh Đa Bảo chưa được lau khô, rồi gối đầu trên giường xiêu xiêu vẹo vẹo, Lục Phỉ muốn nói gì đó lại bị Bạch Trân giữ chặt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thể hiện quyền lực xong, Triệu ma ma thở dài nói “Tiểu thư còn nhỏ như vậy, đáng lẽ nên vô ưu vô lự, thế nhưng lại phải học lễ nghi cung đình gì đó, vất vả như vậy.”

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn bà một cái, “Ma ma, đây là chuyện ca ca tán thành.” Theo suy nghĩ của nàng, sau khi ca ca gặp Phùng ma ma cũng không dặn dò thêm gì, an tâm thoải mái rời đi, như vậy liền đại biểu ca ca rất yên tâm để Phùng ma ma dạy dỗ nàng.

“Thế tử gia là nam tử, sao có thể hiểu được sự khổ cực trong đó, việc học lễ nghi này thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng, gió thổi không tới, nắng chẳng tới đầu, nhưng kỳ thật bắt tay vào học thực sự rất mệt mỏi. Thế tử gia thật là, một chút cũng không đau lòng tiểu thư.”

Chân mày Diệp Thiên cau lại, từ nhỏ đến lớn nàng đều được ca ca chăm sóc, có thể nói Diệp Lệ là người quan trọng nhất trong lòng nàng, vừa nghe thấy Triệu ma ma nói ca ca không đau lòng mình, nàng cảm thấy rất phản cảm, nếu không phải Triệu ma ma cũng bên cạnh nàng từ nhỏ, chỉ sợ rằng nàng sẽ trở mặt. “Ca ca tập võ từ nhỏ, không phải so với ta thì càng vất vả hơn sao? Mỗi ngày Phùng ma ma chỉ dạy nửa canh giờ, một chút cũng không mệt. Lại nói, lễ nghi cung đình này, tương lai ta sẽ dùng tới.”

Triệu ma ma nhìn nàng lớn lên, thấy hai mày nàng nhăn lại, liền biết trong lòng nàng không vui, bà không dám nói tiếp vội cười nói: “Tiểu thư chịu nổi là được. Tưởng tượng đến cảnh tiểu thư mệt đến mức eo mỏi lưng đau, trong lòng lão nô liền đau tới mức co rút, hận không thể gánh lấy sự đau đớn thay tiểu thư.”

“Eo và lưng của ta không hề đau mỏi một chút nào,ma ma cứ việc yên tâm.”

Đối diện với đôi con ngươi trong vắt thấy đáy của nàng, trong lòng Triệu ma ma lại khẩn trương một chút, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tiểu thư nghỉ ngơi một lát đi.”

Triệu ma ma đi rồi, Lục Phỉ nghi hoặc chớp chớp mắt, tại sao nàng lại cảm thấy không khí ngày hôm nay có chút kỳ quái?

Sau khi nghỉ trưa xong, Diệp Thiên lăn lộn trên giường trong chốc lát mới bò dậy rửa mặt chải đầ, chuẩn bị đi tới thư phòng luyện viết chữ. Đây là quy định ca ca đề ra cho nàng, mỗi ngày đều phải viết Tam Thiên Tự ( Tam thiên tự là tên 1 cuốn sách, trong đó có 3000 chữ hán).

“Đại cô nương, nhị cô nương tới!” Diệp Thiên mới vừa nâng bút, liền nghe thấy âm thanh thông báo của tiểu nha hoàn trong viện.

Diệp Thiên ra ngoài tiếp đón, nàng thấy Diệp Phù mặc một kiện áo váy màu hồng ôm sát bộ ngực đầy đặn, làn váy dài nhẹ nhàng phiêu dật, trước ngực dùng một chiếc dây lục sắc đan thành nơ con bướm xinh đẹp. Thân mình Diệp Thiên run lên một chút, mỗi lần nhìn thấy Diệp Phù ăn mặc mỏng manh như vậy, nàng đều muốn hỏi xem đại tỷ tỷ có lạnh hay không.

Dường như Diệp Phù không hề sợ lạnh, bước chân phiêu diêu giống hệt tiên tử tiến lại gần, Diệp Chi nửa cúi đầu, đi theo phía sau nàng. Diệp Thiên nhìn phía sau hai người, phát hiện Diệp Dung không tới góp mặt.

“Tứ muội muội.” Diệp Phù thân thiết kéo tay Diệp Thiên “Vừa ngủ trưa dậy sao?”

Tay nàng rất lạnh. Diệp Thiên ngượng ngùng rút tay lại, “Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ mau vào phòng.” Trong phòng ấm áp hơn một chút.

Hai người lôi kéo tay nhau bước vào phòng, Diệp Phù đánh giá một phen, “Nơi này của Tứ muội muội được bố trí thật thoải mái, khiến người tới liền không muốn rời đi, nếu không, đêm nay ta ở lại đây làm bạn cùng tứ muội muội nhé?”

Diệp Thiên lắc đầu, mắt hạnh chớp chớp hai cái, tỏ ý xin lỗi nhìn Diệp Phù, “Trong viện của muội không còn phòng trống, trước kia bên đông sương phòng còn một gian nhưng hiện tại Phùng ma ma đang ở đó rồi.”

Nét tươi cười trên mặt Diệp Phù cứng lại, nàng sao có thể ngủ tại sương phòng? “Tứ muội muội thật là, tỷ tỷ có thể ngủ cùng muội ngủ trên một chiếc giường nha, hai chúng ta nằm cạnh nhau, lặng lẽ tâm sự một chút, thật tốt nha.”

Diệp Thiên vẫn lắc đầu, “Ăn không nói, ngủ không nói, nằm trên giường nên ngủ. Lại nói, tư thế ngủ của muội không tốt, không thể ngủ cùng người khác.”

Nha đầu thúi dầu muối đều không ăn! Diệp Phù tức giận âm thầm cắn răng.

Diệp Chi thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng cúi đầu, dùng khăn che lại khóe miệng. Thái thái bắt tỷ muội các nàng chăm chỉ tới đây tỏ vẻ thân thiết cùng tứ muội muội, tính tình Diệp Dung không tốt, lại ghi hận Diệp Thiên đoạt vị trí Dự Vương phi của nàng ta, vì thế thái thái không cho Diệp Dung tới đây, bà chỉ phái Diệp Phù và nàng lại đây. Từ trước đến nay Diệp Phù đều mang bộ dáng đại tỷ tỷ ôn nhu, nàng ta còn tưởng rằng trong thời gian ngắn nhất có thể dụ dỗ tứ muội muội đấy, không nghĩ tới tứ muội muội là người ngay thẳng thế này.

Diệp Chi lặng lẽ đánh giá cách bố trí trong phòng một phen, luận về đẹp đẽ quý giá tinh xảo thì kém xa Diệp Phù, Diệp Dung, vì dù sao nhị thái thái của nhị phòng cũng chưởng quản nội trợ, trong kho có thứ gì tốt đều đưa đến phòng hai tỷ muội. Tuy nhiên, nha hoàn bên cạnh Diệp Thiên thực không tồi, gối dựa trên chiếc ghế dài mềm mại bên cạnh cửa sổ được thêu những bông hoa ngọc lan mỹ lệ, chắc hẳn do chính tay Lục Phỉ thêu. Bình hoa trên bàn cắm toàn những bông hồng mới nở, kiều nộn ướŧ áŧ, tất cả gai nhọn được tước thập phần sạch sẽ, hẳn là Bạch Trân tự mình xử lý tốt.

Đỉnh Đa Bảo cũng có một số đồ vật đáng giá, dù sao cũng là đích nữ hầu phủ, nhị thái thái cũng không thể quá trắng trợn, bất quá, hiển nhiên mấy thứ kia không được tinh xảo như trong phòng Diệp Phù, Diệp Dung. Bên trên có một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh đẹp, không biết bên trong là cái gì.

Diệp Phù theo ánh mắt Diệp Chi nhìn qua cũng phát hiện ra chiếc hộp gỗ kia, nàng ta xoay người lại cầm nó trong tay, “Trong này có thứ gì tốt, tại sao tứ muội muội không mở ra cho chúng ta cùng xem?” vừa dứt lời, nàng ta liền tùy tiện mở hộp gỗ ra.

“Đừng động đến nó!” Diệp Thiên khẩn trương đoạt lại chiếc hộp gỗ, đóng nắp một cách cẩn thận sau đó thả lại đỉnh Đa Bảo.

Diệp Phù bĩu môi khinh thường, nàng còn tưởng rằng Dự Vương đưa cho Diệp Thiên thứ gì tốt, không nghĩ tới lại là con châu chấu bằng lá tre, thứ này cũng đáng để Diệp Thiên cất trong hộp một cách trịnh trọng như vậy sao, chiếc hộp kia so với con châu chấu đó còn đáng giá hơn nhiều.

Diệp Thiên sợ nàng lại động tay động chân với con châu chấu chính tay ca ca bện cho mình nên liền lôi kéo Diệp Phù ngồi xuống bàn tròn, rót hai ly trà, “Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, mời uống trà.”

“Buổi chiều tứ muội muội thường làm gì?” Diệp Phù điều chỉnh cảm xúc, quyết định không dây dưa vấn đề buổi tối ngủ cùng nhau nữa, dù sao nàng ta cũng không thích ngủ chung một giường cùng bọn muội muội.

“Buổi chiều chuẩn bị viết chữ, chữ nhỏ.”

“Viết chữ rất nhàm chán nha.” Diệp Phù đồng tình nhìn nàng một cái, “Tứ muội muội, chúng ta tới đánh song lục đi?”

Diệp Thiên chần chờ một chút liền gật đầu.

Diệp Phù chơi cùng Diệp Thiên hai ván sau đó nhường vị trí cho Diệp Chi để Diệp Chi chơi cùng Diệp Thiên, còn nàng ta ngồi bên cạnh câu được câu không mà nói chuyện.

Qua hơn một canh giờ, rốt cuộc Diệp Phù cũng hết kiên nhẫn, bồi tiểu hài tử chơi đùa thật đúng là nhàm chán, hơn nữa vị tứ muội muội này lại là người hề không thú vị, cho dù nàng ta tìm đề tài gì, Diệp Thiên đều mang một bộ dáng không hứng thú, Trân Bảo Các mới ra bộ trang sức mới Diệp Thiên cũng không biết, chất liệu làm xiêm y mới của Nghê Thường Các nàng cũng không hiểu, Diệp Phù thật sự không biết nên nói gì với nàng.

“Ai, ngồi này nửa ngày ta cũng mệt mỏi, nên đi lại một chút thôi, tứ muội muội có muốn đi dạo trong hoa viên không?” Diệp Phù đứng lên.

“Không đi.” Diệp Thiên lắc đầu, lãng phí nửa buổi chiều, ba nghìn chữ nhỏ khẳng định viết không xong rồi.

Không đi càng tốt. Sau khi Diệp Phù và Diệp Chi cùng rời đi, hai người cũng không đi dạo hoa viên mà trực tiếp trở về sân viện của mình.