Chương 11

Thời điểm Dự Vương điện hạ rời cung, một tay cầm chiếc roi ngựa bắt mắt kia, một tay nắm tay Diệp Thiên cộng thêm một cung nữ nâng anh đào, đi theo phía sau bọn họ.

“Tứ đệ.” Thái Tử nghênh ngang đi tới trước mắt hai người, “Đi thăm Ngọc phi nương nương sao?”

Dự Vương gật đầu, “Đang định rời cung.”

Đôi mắt Thái Tử dạo qua một vòng trên người Diệp Thiên, tấm tắc, người này cũng quá nhỏ đi, bất quá, vận khí lão tứ không tồi, tiểu cô nương này cũng coi như nửa mỹ nhân, nhưng thời điểm xinh đẹp nhất phải là hai, ba năm nữa. Lúc đó nàng vừa non nớt lại mờ mịt, nửa gợϊ ȶìиᏂ nửa ngây ngô, tư vị khi đó mới là mỹ diệu nhất.

Mắt phượng Dự Vương híp lại, bước chân chuyển động, lấy thân mình che khuất Diệp Thiên ở phía sau, “Thái Tử muốn đi đâu sao?”

“Phụ hoàng kêu ta đi thương lượng chuyện Hộ Bộ ——” Thái Tử dừng một chút, vẫy tay nói “Dù sao đệ cũng không có hứng thú, ta nên đi thôi.”

“Thái Tử đi thong thả.” Dự Vương nhìn chằm chằm bóng dáng Thái Tử, thấy hắn đi xa rồi, lúc này mới lôi kéo Diệp Thiên tiếp tục đi về phía cửa cung.

Tới trước xe ngựa, Diệp Thiên vẫn dang rộng hai tay để Dự Vương ôm nàng vào trong xe ngựa, lại tiếp nhận anh đào từ trong tay cung nữ, sau đó cũng đi theo vào trong xe ngựa.

Trong lòng Diệp Lệ bất an, Dự Vương là hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh, Ngọc Phi là hậu phi tính tình xa hoa, muội muội bảo bối của hắn ở chung với hai người kia, cũng không biết có phải chịu ủy khuất hay không. Mắt thấy đã giờ Thân mà muội muội vẫn chưa trở về, hắn có chút đứng ngồi không yên.

Tính toán có nên đến cửa cung đón người hay không, nhưng lại sợ bỏ lỡ trên đường, đang do dự đi qua đi lại trước phủ, Diệp Lệ liền nhìn thấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá của Dự Vương tiến lại gần.

“Ca ca!” Diệp Thiên nhấc màn xe lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ cười tủm tỉm.

Trái tim Diệp Lệ lập tức buông lỏng, đợi xe ngựa dừng lại, hắn liền ôm Diệp Thiên đang chui ra xuống dưới, Dự Vương cũng không xuống xe, chỉ đưa đĩa anh đào đỏ tươi ướŧ áŧ ra ngoài cho nàng.

Diệp Thiên vui vẻ tiếp nhận nói “Điện hạ đi thong thả.”

Khóe miệng Diệp Lệ không khỏi giật giật một chút, anh đào này, không phải là muội muội lấy từ chỗ Ngọc phi chứ? Hiện tại vẫn chưa đến mùa anh đào, trên đường phố cũng chưa thấy bán.

Xe ngựa Dự Vương đi rồi, Diệp Lệ dắt tay Diệp Thiên vào phủ, vừa đi vừa tinh tế hỏi thăm sự tình phát sinh trong cung.

“Ngọc Phi nương nương vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.” Diệp Thiên không nói chuyện miệng mình bị thương, dù sao đến bữa tối thì tốt rồi, nói ra chỉ khiến ca ca thêm lo lắng mà thôi. Lại nói, trong lòng nàng có một loại cảm giác nguy hiểm, nàng không hy vọng ca ca và Dự Vương đối chọi quá mức gay gắt, nếu ca ca biết vì Dự Vương niết mặt mình làm hại mình cắn vào má, khẳng định sẽ tức giận.

Hai người đi tới Tư Xa Đường, Diệp Thiên kiên trì để lại một nửa anh đào cho mẫu thân, chờ ra ngoài lại muốn đem nốt nửa còn lại cho ca ca.

Diệp Lệ vừa buồn cười vừa vui mừng, muội muội thích ăn ngon, nhưng chưa bao giờ ăn mảnh, có thứ gì tốt đều chia sẻ cùng mẫu thân và ca ca. Đừng nhìn hắn không thích điểm tâm anh đào gì đó, nhưng mà tâm ý dâng tặng báu vật của muội muội dành cho mình hắn lại cực kỳ thích hưởng thụ.

Diệp Lệ lấy một quả anh đào, “Ca ca lấy một quả là đủ rồi, dư lại đều cho Thiên Thiên.”

*

Bởi vì Dự Vương tự mình tới một chuyến, nên phòng bếp nhỏ trong viện của Diệp Thiên cũng nhanh chóng được xây dựng xong, sang ngày hôm sau, Phùng ma ma bắt đầu dạy lễ nghi cung đình.

Phùng ma ma ở cùng một viện với Diệp Thiên, vì thế hai người cùng nhau đi đến đình Tiểu Hoa, vừa bước chân vào, liền thấy Diệp Phù, Diệp Chi, Diệp Dung đã tới rồi.

Phùng ma ma cũng không giật mình, bà đã sớm đoán được, hơn nữa, Diệp Thiên cũng đã nói qua với bà một tiếng, đây là sắp xếp của lão thái thái, nếu bà không muốn, cứ việc bỏ qua, dù sao bà là người của Dự Vương chứ không phải người của hầu phủ, bà cũng không cần nghe theo lệnh của lão thái thái, chỉ cần mang uy danh của Dự Vương điện hạ ra, còn ai dám nói gì.

Phùng ma ma không muốn đuổi mấy người này đi, đối với bà mà nói, chỉ cần dạy dỗ tiểu vương phi thật tốt là được, người khác nguyện ý đứng một bên học tập cũng không sao. Lại nói, bà cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tình huống trong hầu phủ là cái dạng gì.

Ba tỷ muội của nhị phòng đồng loạt đứng lên, hành nửa lễ đối với Phùng ma ma.

Phùng ma ma thi lễ nói “Lão thân là phụng theo mệnh lệnh của Dự Vương điện hạ, đến đây dạy lễ nghi cho tiểu thư, nếu ba vị tiểu thư cảm thấy hứng thú có thể đứng một bên lắng nghe, chỉ cần không quấy rầy đến việc giảng bài của lão thân và tiểu thư là được.”

Ý tứ của bà rất rõ ràng, chỉ dạy Diệp Thiên, những người khác muốn dự thính thì có thể, nhưng không thể mở miệng đặt vấn đề, bà sẽ không chỉ dạy.

Đôi lông mày tinh tế của Diệp Phù nhíu lại, nàng có chút không vui, nàng muốn học thật tốt, nhưng nếu Phùng ma ma không uốn nắn chỉ bảo cụ thể, ai biết động tác của mình đến tột cùng có đạt tiêu chuẩn hay không?

Thật ra Diệp Chi lại cảm thấy không sao cả, dù sao nàng hiếm khi có cơ hội được tham gia yến tiệc, hơn nữa những bữa tiệc cấp bậc cung đình, nàng nghĩ cũng không cần nghĩ, Diệp Dung dám vụиɠ ŧяộʍ đến tham dự bách hoa yến, trở về cũng không chịu bất cứ trừng phạt nào, nhưng nàng thì khác, nàng không dám, lại nói, cho dù nàng muốn vụиɠ ŧяộʍ đi theo, cũng không có ai chịu vụиɠ ŧяộʍ mang theo nàng.

Còn Diệp Dung thì lại vui mừng khôn xiết, vốn dĩ nàng không muốn học lễ nghi gì đó, trước kia các nàng đều từng được học qua, dáng đứng, đi đường, hành lễ..., lúc đó thật sự rất vất vả, nếu học lễ nghi cung đình, khẳng định sẽ càng phải chịu tội nhiều hơn.

Phùng ma ma chỉ cần nhìn lướt qua phản ứng của từng người, trong lòng đã hiểu rõ đại khái, bà không nói những thứ khác mà trực tiếp bắt đầu giảng bài. Lo lắng Diệp Thiên không kịp thích ứng, bà bắt đầu với dáng ngồi thoải mái nhất, như vậy, tiểu vương phi sẽ không bởi vì quá vất vả mà không vui.

Diệp Thiên ngồi trên ghế, Phùng ma ma kiên nhẫn giảng giải cho nàng ở trước mặt người có cấp bậc thấp hơn mình thì nên ngồi như thế nào để vừa thoải mái vừa đẹp, lại đối với những người có cấp bậc cao hơn mình thì phải ngồi kính cẩn như thế nào.

Thanh âm của bà không cao không thấp, những người có mặt tại đây đều có thể nghe rõ ràng, Diệp Phù vén tai cẩn thận lắng nghe, lại tự mình ngồi trên ghế, nỗ lực dựa theo lời Phùng ma ma nói mà điều chỉnh dáng ngồi, Diệp Dung thì có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, dù sao Phùng ma ma cũng sẽ không quản nàng.

Phùng ma ma giữ eo Diệp Thiên giúp nàng dễ dàng tìm được góc độ thích hợp. Lấy thân phận của Dự Vương, tương lai Diệp Thiên sẽ không tránh khỏi việc giao tế cùng các phu nhân và nhóm quý nữ trong kinh thành, cũng không tránh khỏi việc vào cung vấn an đám người Hoàng Hậu, ở trước mặt những người đó phải mang dáng vẻ gì, nàng đều phải thực hiện thành thạo.

Tuy nhiên, Phùng ma ma cũng nhớ kỹ lời dặn dò của Dự Vương, nên bà không yêu cầu nàng một cách hà khắc, rốt cuộc, lấy thân phận của Dự Vương, cũng không có mấy người dám bắt bẻ lễ nghi của nàng, chỉ cần mặt ngoài thoạt nhìn có vẻ giống như thế là được.

Qua nửa canh giờ, Phùng ma ma liền tuyên bố kết thúc, ngày mai lại tiếp tục.

Diệp Phù âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nàng còn sợ Phùng ma ma giảng quá nhiều nàng sẽ không nhớ được, hiện tại rất vừa vặn, thừa dịp ấn tượng vẫn còn rõ ràng, nàng có thể trở lại sân viện của mình luyện tập một phen.

Diệp Thiên và Phùng ma ma cùng trở về, Phùng ma ma không quay lại sương phòng của mình mà đi theo Diệp Thiên vào chính phòng.

Bà không dấu vết quét mắt nhìn trong phòng một lượt, thấy không có gì không ổn mới yên lòng. Trước khi bà tới đây, Dự Vương đã nói qua tình huống trong hầu phủ một lần, lão thái thái hiện tại cũng không phải nguyên phối của lão hầu gia, mà là tục huyền. Trong ba huynh đệ của hầu phủ, hầu gia đang mất tích là nhi tử của vị nguyên phối kia, nhị lão gia và tam lão gia mới là nhi tử thân sinh của lão thái thái.

Vì lợi ích, ngay cả thân huynh đệ còn hãm hại lẫn nhau bà đã gặp nhiều rồi, huống chi ba huynh đệ hầu phủ còn không phải ruột thịt. Bà vừa nghe tình huống liền minh bạch nỗi lo lắng của chủ tử, phụ thân bỗng nhiên mất tích, mẫu thân ốm đau không dậy nổi, chỉ có duy nhất một người ca ca, lại không thể thời thời khắc khắc ở nội trạch, tình cảnh của tiểu vương phi thật éo le.

Bạch Trân và Lục Phỉ đối với Phùng ma ma đều có một loại kính sợ không tên, sống lưng cũng dựng thẳng hơn so với bình thường.

Triệu ma ma không ở chính phòng, mà ở sương phòng, bà là quản sự ma ma trong viện, tới tuổi này rồi cũng không cần bưng trà rót nước hầu hạ bên người Diệp Thiên, bà chỉ cần quản lý tốt nhân sự trong viện là được.

Phùng ma ma là người Dự Vương đưa tới, lại là người có bản lĩnh, bà có chút lo lắng địa vị của mình sẽ bị uy hϊếp. Ngày hôm qua Phùng ma ma không thò tay đến bên người tiểu thư nên bà hơi yên tâm một chút, không nghĩ tới từ cửa sổ nhìn qua, thế nhưng Phùng ma ma lại đi theo tiểu thư vào chính phòng.

Trong lòng Triệu ma ma căng thẳng, bà vội vàng đứng dậy đi về phía chính phòng.