Chương 13

Diệp Phù và Diệp Chi vừa đi, Diệp Thiên nhanh chóng đến thư phòng, thời điểm Lục Phỉ mang bữa tối lên, nàng vẫn chưa viết xong ba ngàn chữ nhỏ.

Triệu ma ma tiến vào nhìn thoáng qua, thấy từng nét bút Diệp Thiên viết thật sự rất nghiêm túc, bà liền khuyên nhủ: “Tiểu thư dùng bữa tối xong lại viết tiếp đi, đợi thêm nữa đồ ăn sẽ lạnh mất.”

Bút trên tay Diệp Thiên không ngừng, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, dùng xong bữa tối trời cũng tối đen rồi, ca ca không cho nàng đọc sách viết chữ dưới ánh đèn, sợ nàng làm hỏng đôi mắt.

“Thế tử gia cũng thật là, tại sao lại bố trí nhiều công khóa cho tiểu thư như vậy, lại không phải muốn thi Trạng Nguyên. Làm hại tiểu thư đến bữa tối cũng không được dùng, chẳng lẽ thế tử không biết tiểu thư không chịu được đói sao?” Triệu ma ma lẩm bẩm nói chuyện.

Tay Diệp Thiên hơi dừng một chút, nàng ngẩng đầu lên liếc nhìn bà ta một cái, “Ma ma, người ở chỗ này nói chuyện, ta càng không viết xong đó.”

“Được được, lão nô không nói,” Triệu ma ma thở dài “Đáng thương tiểu thư nhà chúng ta, không ai đau.”

Diệp Thiên nhíu mày, chẳng lẽ ca ca chọc giận Triệu ma ma rồi sao, tại sao mấy hôm nay bà ấy luôn oán giận ca ca? Nàng không rảnh lo nghĩ sâu về chuyện này, vội cúi đầu tiếp tục viết chữ, cuối cùng trước khi trời tối nàng cũng viết xong ba ngàn chữ nhỏ, thầm nghĩ: “Ngày mai không thể tiếp tục lười biếng, sau khi kết thúc bài giảng của Phùng ma ma phải bắt đầu viết luôn, có lẽ nàng sẽ viết xong trước bữa trưa, như vậy cho dù buổi chiều có việc trì hoãn cũng sẽ không làm chậm trễ công khóa.”

Ba nghìn chữ cũng không nhiều, ngày thường nàng có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng, cho nên nàng thường kéo dài tới sau khi ngủ trưa dậy mới bắt đầu viết, không nghĩ tới hôm nay Diệp Phù và Diệp Chi đến chơi làm chậm trễ thời gian.

*

Qua hai ngày, Dự Vương lại phái người đưa thiệp mời tới, nói là mời Diệp tứ cô nương đi Dự Vương phủ làm khách.

Diệp Thiên không cảm thấy quá kinh ngạc, bởi vì lần trước ở trong xe ngựa hắn đã từng nói qua muốn mời nàng tới phủ làm khách.

Diệp Lệ có chút bất mãn, Dự Vương này cũng quá cần mẫn rồi, mới vừa tiến cung gặp Ngọc phi nương nương, không quá mấy ngày lại muốn mời muội muội đến vương phủ của hắn làm khách. Tuy nhiên, lần này lễ nghĩa của Dự Vương rất chu đáo, ngang nhiên gửi thiệp mời tới, người làm ca ca là hắn cũng không còn gì để nói. Lại nói, Dự Vương coi trọng muội muội như vậy, hắn vẫn rất hưởng thụ, lúc đầu hắn lo lắng vị hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh ăn chơi trác táng này sẽ không để ý tới chuyện hôn sự, muội muội khó tránh khỏi sẽ chịu ủy khuất, hiện tại thực ra trái tim đang treo lơ lửng của hắn cũng được buông xuống đôi chút.

“Thiên nhi còn nhỏ, một mình đi làm khách không quá thích hợp.” Lão thái thái cười tủm tỉm nói: “Phù nhi bồi nàng đi thôi.” Tính tình Diệp Dung không tốt, sợ rằng tới đó sẽ gây chuyện, Diệp Chi lại là thứ nữ, vẫn nên để Diệp Phù đi là tốt nhất, Dự Vương là thân vương, có thể mượn thế lực của Dự Vương để kết giao cùng tôn thất huân quý cũng không tồi.

“Trên thϊếp mời điện hạ viết là mời một mình con.” Diệp Thiên phản đối.

“Hắn mời con, nhưng cũng không nói rằng không được mang theo người khác,” lão thái thái nói “Đến lúc đó thấy Phù nhi đi cùng, hắn đương nhiên sẽ chiêu đãi.”

Diệp Thiên còn muốn nói gì đó, Diệp Lệ cho nàng một ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu. Dự Vương cũng không phải người có tính tình tốt như vậy, hắn muốn nhìn xem, đến lúc đó Diệp Phù có thể tiến vào cổng Dự Vương phủ hay không.

Diệp Thiên không mở miệng nữa, lão thái thái lại tiếp tục oán giận “Lại nói tiếp, rốt cuộc tuổi tác Dự Vương không lớn, đạo lý đối nhân xử thế còn thiếu xót, người bình thường khi ghé thăm nhà người khác đều phải đến bái kiến trưởng bối trong nhà.” Bà ý vị thâm trường nhìn Diệp Thiên, lần trước thời điểm Dự Vương tới đón Diệp Thiên, hắn đến Tư Xa Đường vấn an La thị, nhưng lại không tới vấn an bà, khiến trong lòng bà rất không thoải mái. Đương nhiên, bà cũng không có can đảm ý kiến gì với Dự Vương, nhưng nếu Diệp Thiên có thể ở trước mặt Dự Vương nhắc tới một chút, lần sau, có lẽ Dự Vương sẽ đến Thọ An Đường.

“Điện hạ cũng không phải người bình thường.” Diệp Lệ còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thiên đã giành trước, tuy rằng nàng còn nhỏ, nhưng cũng tiến cung vài lần, mỗi lần Diệp Lệ đều dặn dò nàng không thể va chạm, không thể phản bác lời nói của các quý nhân trong cung, nên đối với hoàng gia cao cao tại thượng nàng có một sự nhận thức đặc biệt “Nếu điện hạ tới Thọ An Đường, lão thái thái phải hành lễ với hắn.” Lần trước, nàng và ca ca đều hành lễ, ngay cả mẫu thân cũng giãy giụa muốn đứng dậy hành lễ, Dự Vương biết mẫu thân ốm đau trên giường, mới ngăn lại.

Trong mắt Diệp Lệ hiện lên một tia ý cười, tán thưởng nhìn muội muội bảo bối.

Lão thái thái xấu hổ ho nhẹ một tiếng, bà không muốn hành lễ với Dự Vương, bà cứ có cảm giác giống như bị Diệp Thiên chiếm tiện nghi.

“Lại nói tiếp, lần trước lão thái thái ngài cũng nên ra ngoài bái kiến điện hạ.” Diệp Thiên lại bổ sung một câu, Dự Vương ngại bọn họ phiền đuổi bọn họ đi là một chuyện, nhưng thân vương giá lâm, người trong phủ bọn họ nên đi bái kiến.

Diệp Lệ thiếu chút nữa cười thành tiếng, đúng là muội muội tốt của hắn.

Gương mặt lão thái thái mặt đều biến thành màu gan heo, nhưng bà vẫn không muốn đi “Bái kiến” Dự Vương, ở trong mắt bà, đó là cháu rể, hắn mới là người phải đi bái kiến bà. Lại nói, với tính tình kia của Dự Vương, vạn nhất thời điểm bà làm bộ muốn hành lễ mà hắn lại không ngăn cản mình, vậy chẳng phải bà sẽ thật sự hành lễ với cháu rể của mình hay sao?

“Được được,” lão thái thái không kiên nhẫn vẫy tay, “Các ngươi đều lui xuống đi, chuẩn bị tốt một chút, đến lúc đó đi Dự Vương phủ không được thất lễ.”

Diệp Dung một đường đi theo Diệp Phù, tới địa phương không có ai, nàng ta giữ chặt tay áo tỷ tỷ nói, “Đại tỷ tỷ, muội cũng muốn đi Dự Vương phủ!”

Diệp Phù đang có chút thấp thỏm, đó là phủ thân vương, nàng đương nhiên muốn đi, nhưng nàng vẫn có chút sợ hãi Dự Vương, hiện tại Diệp Dung muốn đi, vừa lúc kéo theo muội muội làm bạn. Diệp Phù giả vờ khó xử gật đầu nói “Muội là thân muội muội của ta, muội muốn đi ta đương nhiên sẽ đưa muội theo, đến lúc đó muội cứ trốn trong xe ngựa. Tuy nhiên, muội đi theo cũng không thể gây hoạ.”

“Được, đại tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ không gây chuyện.” Diệp Dung cực kỳ cao hứng, lần này, nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, vì sao rõ ràng người hắn nhìn trúng là mình, nhưng lại bắn trúng Diệp Thiên, nếu lúc ấy hắn không bịt kín đôi mắt thì tốt, khẳng định hắn sẽ không bắn nhầm. Với tình huống hiện tại, chỉ có hắn mới có thể đi cầu xin Hoàng Thượng sửa đổi thánh chỉ tứ hôn.

Đến Dự Vương phủ làm khách, người vội nhất là Bạch Trân cùng Lục Phỉ, đến phủ của cô gia, tiểu thư nhà mình phải trang điểm thật xinh đẹp mới được. Hai người lục tung tủ xiêm y, cuối cùng mới chọn được một bộ váy áo xinh đẹp.

Hai chiếc xe ngựa cùng dừng trước cổng Dự Vương phủ, Lục Phỉ nhảy xuống trước đang định lấy ghế, liền thấy Dự Vương nhanh chóng từ trong phủ đi ra, bên người hắn còn dẫn theo một thái giám, người không biết khẳng định sẽ chấn động: Đây là vị khách nhân tôn quý nào, thế nhưng Dự Vương lại mang theo thái giám hầu hạ là Khang công công tự mình ra nghênh đón.

Lục Phỉ mắt thấy Dự Vương lập tức đến bên xe ngựa, tiểu thư nhà mình lại rất tự nhiên dang cánh tay duỗi về phía Dự Vương.

Dự Vương ôm Diệp Thiên xuống dưới, nắm tay nàng tiến vào vương phủ, cũng không nhìn thấy Diệp Phù đang xuống từ một chiếc xe ngựa khác. Khang công công cười tủm tỉm đi bên cạnh, trong lòng mừng rỡ như muốn nở hoa, Vương gia nhà mình tâm tư thâm trầm, ông còn đang lo lắng không ai có thể tiến vào trong lòng Vương gia, hiện giờ xem ra Vương gia nhà mình và tiểu vương phi rất ăn ý, tương lai hai người thành hôn, chắc chắn tình cảm sẽ rất tốt.

Mắt thấy hai người sắp bước qua cửa, Diệp Phù sốt ruột hô: “Tứ muội muội, từ từ chờ tỷ.”

Nàng cuống quít nhảy từ trên xe ngựa xuống dưới, đuổi theo hai bước, Diệp Dung theo sát sau đó.

Dự Vương xoay người nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người một cái, đôi lông mày giương lên, không mở miệng.

Đôi mắt trong trẻo của Diệp Thiên chớp chớp hai cái, nàng cũng không nói chuyện. Diệp Phù cảm thấy rất xấu hổ, miễn cưỡng mỉm cười, căng da đầu nói: “Váy áo của tứ muội muội thật là đẹp mắt, giống hệt một đóa hoa đào xinh đẹp.”

Mắt phượng đen như mực của Dự Vương dừng trên người tiểu vương phi, nàng mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, trên eo thắt hai chiếc nơ dài màu xanh lá cây rũ xuống tận dưới chân, hai búi tóc nhỏ trên đầu cũng được quấn bằng dây bích ngọc hình hoa đào. Tuy rằng thứ Diệp Phù khen ngợi là xiêm y nhưng ở trong mắt hắn, tiểu vương phi của hắn mới là đóa hoa đào xinh đẹp.

“Hừ.” Diệp Dung tức giận nói: “Hoa đào cái gì, ta chưa từng gặp bông hoa đào nào béo như vậy!”

Ánh mắt Khang công công như một lưỡi đao sắc bén nhìn về phía Diệp Dung, người nào to gan như vậy, dám vô lễ tiểu vương phi nhà mình?! Dự Vương lại càng giận dữ, nâng tay lên muốn ném cho nàng ta một roi, nhưng tay nâng lên rồi mới phát hiện không thấy roi ngựa đâu, mục đích của hắn là ra đón tiểu vương phi nhà mình, ai ngờ lại gặp phải loại người không có mắt như vậy!

Mặc dù hắn quên roi ngựa, nhưng Khang công công thì không, ông nâng đôi tay dâng chiếc roi ngựa nạm vàng khảm ngọc đẹp đẽ quý giá kia qua.

Diệp Dung vẫn còn đang ngây ngốc, Diệp Phù đã biết sợ hãi, vội tiến lên kéo nàng một phen, “Vương gia chớ trách, Tam muội muội nàng ——”

“Bá” một tiếng, chiếc roi ngựa mang theo tiếng gió quất lên đầu Diệp Dung, mũi roi xẹt qua thái dương Diệp Phù, Diệp Phù hét lên một tiếng, tim thiếu chút nữa từ yết hầu nhảy ra, bàn tay sờ soạng lung tung trên mặt một hồi, phát hiện mình không bị thương, lúc này nàng ta mới đi qua xem Diệp Dung.

Diệp Dung cũng không bị thương, hoặc có thể nói là mặt nàng ta không bị thương, roi ngựa kia chỉ vụt lên mái tóc chứ không kéo dài xuống mặt. Tóc mai tán loạn, không ngờ roi ngựa trực tiếp cắt đứt một đoạn tóc khiến mái tóc dài của nàng ta chỉ còn hơn 1 tấc (10cm) phần bị cắt đứt nằm rải rác trên mặt đất, bị gió thổi bay vương vãi khắp nơi.

Gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng của Dự Vương, phân phó thị vệ canh cổng “Đuổi ra ngoài, về sau không được để các nàng bước chân vào nơi này.” Bởi vì Dự Vương phủ chiếm vị trí rộng lớn, trong con ngõ nhỏ này chỉ có một phủ đệ duy nhất là Dự Vương phủ, ở đầu ngõ còn có hai thị vệ canh gác.

Đầu gối Diệp Phù mềm nhũn, “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống, lúc này Diệp Dung mới phản ứng lại, nhìn đoạn tóc tán loạn rơi đầy đất, vừa định thét chói tai, liền thấy thị vệ rút một nửa kiếm trong tay ra, lưỡi dao sắc bén lạnh băng sáng như tuyết, khiến tiếng kêu của nàng ta mắc kẹt trong cổ họng.

Dự Vương lười liếc mắt nhìn các nàng thêm một lần nào nữa, hắn nhanh chóng nắm tay tiểu vương phi còn đang ngây người vào phủ.