Chương 3: Về nhà

Edit: @Narianh

Sáng sớm tỉnh dậy, cậu phát hiện chính mình đầu óc mờ mịt, cả người mệt mỏi, hạ thân vừa tê mỏi vừa có chút khó chịu.

Cậu nâng tay che hai mắt lại, ảo não không biết như thế nào lại mơ giấc mộng kia. Trước đây chưa từng mơ mộng xuân giờ lại thấy thường xuyên khiến cậu có chút kích động.Mà mỗi lần nhìn thấy Cố Chiêu Nhiên cậu đều mơ mộng xuân, nhất định là do hắn quá soái làm nội tiết tố của cậu bị ảnh hưởng.

Chỉ nghĩ như vậy, lại không chút nào phát hiện chính mình bị một nam nhân ảnh hưởng đến.

Thẳng đến ngày nghỉ lễ quốc khánh Liễu Niễm vẫn không gặp lại Cố Chiêu Nhiên.

Bắt đầu kì nghỉ lễ, học sinh từ các tỉnh khác đều vội vã thu dọn đồ đạc trở về nhà. Liễu Niệm một mình chậm rì rì đi dạo phố ăn vặt. Cậu không có kế hoạch trở về nhà thế nhưng cha mẹ nói trong ngày nghỉ muốn đi công tác, bảo mẫu trong nhà lại có việc, phiền toái cậu trở về chăm sóc em trai.

Cha mẹ Liễu Niệm làm việc tại viện khoa học, công biệc rất bận rộn phải thường xuyên đi công tác. Liễu Niệm sau khi sinh ra bởi vù nguyên nhân thân thể mà cha mẹ đối với cậu rất áy náy, bởi vì làm trong lĩnh vực khoa học đối với người song tính không mang theo bất cứ cái nhìn thành kiến nào.

Trước thời kì trưởng thành vì không có sự giáo dục giới tính cặn kẽ mặc dù mơ hồ biết cơ thể mình khác với các bạn học nam khác nhưng cụ thể bất đồng ở chỗ nào cha mẹ lại không nói cho cậu biết.

Nghỉ hè sơ trung năm hai, Liễu Niệm mắc một trận ốm nặng. Lúc tỉnh lại dù sau đó cậu nhận thức rõ ràng mình khác biệt so với những người khác lại không nhớ rõ vì sao lại bị như vây.

Đang sinh hoạt bình thường giống như mọi người lại đột nhiên phát hiện chính mình đặc biệt. Lúc vừa khai giảng, ban ngày vẫn là cậu thiếu niên trắng nõn người gặp người thích, ban đêm lại trốn trong chăn lạnh run mơ ác mộng.

Cậu mơ thấy cha mẹ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu, các bạn học sinh thì cười nhạo chửi rủa, còn có một nam nhân cậu không nhìn rõ mặt xe rách quần áo cậu.

Cậu giãy dụa tỉnh lại, phát hiện tất cả đề là mơ cả người vui sướиɠ, sau lại là khổ sở. Cậu cảm thấy rất khủng hoảng. Cậu không thể không giấu kín bí mật này, không để bất luận kẻ nào phát hiện ra.

"Học trưởng". Liễu Niệm ngẩng đầu nhìn thấy Cố Chiêu Nhiên. Cậu không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn chỉ có thể nhìn thấy tia nhìn ôn nhu có thể nhấn chìm người khác trong đôi mắt ấy.

Hốc mắt Liễu Niệm nóng lên, người này như thế nào tại thời điểm cậu khổ sở mà xuất hiện chứ.

"Cậu không về nhà sao?" cậu vừa nói vừa cúi đầu xuống không để Cố Chiêu Nhiên nhìn thấy được sự quẫn bách của cậu lúc này.

"Học trưởng cũng vậy à?"

"Tôi muốn về nhà, thế nhưng không mua được vé xe tính toán ở lại đây hai ngày".

Cố Chiêu Nhiên nhìn Liễu Niệm vẫn đang cúi đầu bên cạnh, người này đầy mặt đều là hốt hoảng đáng thương giống như con vật nhỏ bị từ bỏ. Ánh mắt hồng hồng nhìn hắn làm cho hắn thiếu chút nữa đã cứng lên.

"Học trưởng cùng tôi trở về, anh xem có được không? " Cố Chiêu Nhiên dơ tay xoa xoa đầu Liễu Niệm, không phát hiện ra giọng nói của mình ngày càng ôn nhu.

"A, cậu cũng muốn trở về sao? Nhưng tôi không có vé xe." Cố Chiêu Nhiên thực sự không thể tiếp tục chịu đựng bộ dáng giống tiểu tức phụ ủy khuất của cậu. "Học trưởng, nhanh trở về thu dọn đồ đạc này nọ đi, năm giờ tôi đi đón anh".

Liễu Niệm trở về tiểu khu, vừa đi vừa nghĩ ngợi, chỉ trở về nhà vài ngày không cần phải mang nhiều đồ đi. Hơn nữa bộ dáng của mình trước mặt hắn thật sự quá dọa người.

Người nọ đối với chính mình ôn nhu nói chuyện làm cậu không khống chế nổi ủy khuất, muốn hắn ôm mình một cái, muốn hắn an ủi chính mình.

Cậu biết ý nghĩ của mình thật không tốt hắn đối tốt với mình như vậy, chính mình lại là loại quái thai. Không khỏi cảm thấy có chút buồn.

Năm giờ, Cố Chiêu Nhiên lái xe đến đón Liễu Niệm. Đến hơn một giờ khuya mới đến H tỉnh. Nguyên bản chỉ cần bốn giờ hành trình lại bị kẹt xe lãng phí rất nhiều thời gian. Lại vừa vặn đúng kì nghỉ lễ khách du lịch đến rất nhiều, tìm không thấy khách sạn còn phòng Cố Chiêu Nhiên chỉ có thể theo Liễu Niệm về nhà.

Ngày hôm sau Liễu Niệm tỉnh lại đã là mười một giờ, tối hôm qua cậu ngủ không an ổn chút nào, ngực giống như bị một tảng đá đè nặng không thể thở được, lúc tỉnh lại vừa đói khát vừa mệt mỏi.

Nhìn đến trong phòng ăn, Cố Chiêu Nhiên đang cùng Liễu Nam ăn cơm, nhớ tới chính mình trở về chăm sóc em trai, đã ngủ quên còn phiền toái hắn phải nấu cơm cho mình. Liễu Niệm muốn thở dài một hơi.

"Xin lỗi tôi dậy muộn" Liễu Niệm đứng ở cạnh bàn ăn xoa đầu em trai, cậu đối với Liễu Nam có cảm giác rất kỳ quái một bên hâm mộ em trai là người bình thường một bên lại vì chính mình mà cảm thấy xấu hổ.

"Chiêu ca làm bữa sáng ăn rất ngon, ca ca mau đến nếm thử." Liễu Nam đã là học sinh tiểu học, tự biết phải đối với ca ca thật tốt.

"Cảm ơn Nam Nam."

Cậu quay sang nhìn Cố Chiêu Nhiên "Ân, phiền toái cậu chiếu cố Nam Nam, thất lễ quá vì tôi lại dậy muộn." Nhìn Cố Chiêu Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình, Liễu Niệm cảm thấy thật ngượng ngùng.

"Nam Nam rất ngoan, cơm trưa đành nhờ vào học trưởng rồi. Nếu học trưởng không ngại thì có thể gọi tôi là A Nhiên". Nghe được xưng hộ A Nhiên, Liễu Nam cảm giác rất quen thuộc, không biết từ lúc nào đã gọi cái tên này.

Vì hoan nghênh Cố Chiêu Nhiên, buổi trưa Liễu Niệm bèn làm một bàn đồ ăn kết quả còn thừa lại rất nhiều, đến bữa chiều cũng chỉ hâm lại đồ ăn còn lại.

Ăn xong cơm chiều, Liễu Nam muốn đến công viên chơi, Liễu Niệm liền mời Cố Chiêu Nhiên đi tản bộ, hai người bọn họ cùng ngồi lên băng ghế ngoài công viên. "Học trưởng có gì muốn nói sao? "

"Ân, cảm giác tôi mỗi lần đứng trước mặt cậu đều làm không được tốt. Lần trước mời cậu ăn cơm cũng vậy". Nhớ tới lần trước Liễu Niệm lui vào trong sô pha che hai tai lại, Cố Chiêu khẽ cười ra tiếng.

Liễu Niệm nghe thấy tiếng hắn cười khẽ lỗ tai lại nóng lên.

"Học trưởng, ngày mai tôi muốn trở về thăm trường cũ"

"Vậy sao, còn có cậu có thể gọi tôi là A Niệm hoặc Niệm ca, có qua có lại mà"

Liễu Niệm đang híp mắt vui cười hớn hở không hề để ý thấy trong đôi mắt nam nhân đã dấy lên dục hỏa, ý nghĩ muốn đem cậu nhập vào trong sương tủy.

Sáng sớm, ăn xong điểm tâm. Sau khi đưa Liễu Nam đến cung văn hóa hai người chạy bộ đến trường trung học thực nghiệm thành phố H.

Ngày nghỉ lễ nên sân trường rộng rãi cơ hồ không thấy bóng dáng người nào khác. "Đúng rồi, cậu học ban nào vậy?" Liễu Niệm đã tốt nghiệp được hai năm đối với trường học cũ không có mong nhớ gì. Cậu chỉ hiếu kì, sao Cố Chiêu Nhiên lại muốn về thăm trường, hắn thoạt nhìn không phải thanh niên văn nghệ u buồn hay nhớ về kỉ niệm.

"Học trưởng, anh còn nhớ rõ nơi này không? " Hắn chỉ ngón tay về một hành lang gấp khúc, ở đó bốn phía đều có dây thường xuân rậm rạp leo lên, hình thành một mái hiên. Nơi này là nơi các đôi tình lữ yêu sớm rất yêu thích.

"Không nhớ rõ, nơi này có chuyện gì sao?" Cậu lắc đầu không nhớ rõ mình có từng đến nơi này chưa.

Không biết có phải là ảo giác của cậu không mà sau khi Cố Chiêu Nhiên nghe được những lời này sắc mặt trở nên rất khó xem. Cậu có thể cảm giác được hắn không vui hoặc là đang sinh khí, Cố Chiêu Nhiên biểu cảm trở nên âm trầm cậu rụt cổ không dám hoi nguyên do.

Hết chương 3.

Cảm ơn các bạn đã đọc ❤

Bạn nào có đọc được ở web truyệnwiki1 thì đến truyenhdt.com đọc ủng hộ mình nhé ♥ Edit cùi bắp à mà không hiểu cũng đưa lên đấy luôn (╥_╥)