Chương 2: Đồ Chơi nhỏ

Liễu Niệm chuyển ra ngoài kí túc đã qua hai tuần, sau lần nhìn Cố Chiêu Nhiên về cậu không gặp lại hắn, ý nghĩ muốn mời hắn ăn cơm mà không được làm cậu có phần buồn bực.

Thứ tư sau khi tan học Liễu Niệm không trở về nhà mà đi đến thư viện, chương trình học năm hai càng khó hơn so với năm nhất.

Đi ra khỏi thư viện đã là năm giờ chiều, mùa hạ thời tiết luôn nóng nhưng bởi vì dự báo thời tiết buổi tối có mưa to nên giờ trên bầu trời dày đặc mây đen, vừa năng nề vừa âm u.

Liễu Niệm thuê tiểu khu bên phụ cận đại học, đi từ trường về mất khoảng mười phút đi đường. Bên cạnh là siêu thị,nhà hàng, tàu điện ngầm, đầy đủ mọi thứ.

Liễu Niệm ra khỏi thư viện không bao lâu trời liền đổ mưa to, rơi vào đường cùng cậu chỉ có thể đi vào siêu thị tránh mưa. Vừa vặn trong nhà nguyên liệu nấu ăn đã sắp hết, sáng ngày mai lại không có tiết vì thế cậu liền bắt đầu mua sắm.

Mang theo một túi nguyên liệu trở lại tiểu khu, cậu liền nhìn thấy Cố Chiêu Nhiên đang đợi thang máy.

Hắn mặc một thân tây trang đen phác thảo dáng người hoàn mỹ, tóc vuốt lên lộ ra đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút khó chịu. Hắn xoay người nhìn thấy Liễu Niệm thì sửng sốt một chút, lập tức biểu tình trở nên ôn hòa, cả người sinh động hẳn lên. Liễu Niệm âm thầm thở phào một hơi, cậu có chút sợ khuôn mặt lạnh của Cố Chiêu Nhiên.

"Có muốn tới nhà tôi ăn cơm không? Tôi là muốn cảm ơn cậu lần trước đưa tôi về nhà, vừa vặn tôi mua nguyên liệu nấu ăn, mời cậu ăn bữa cơm" Cậu không biết bị ma xui quỷ khiến gì mà phát ra lời mời, có lẽ bởi nhìn thấy được mặt khác của Cố Chiêu Nhiên,có chút xấu hổ,để phá giải thế cục rối rắm này mà đưa ra lời mời, nhất định là như vậy.

Có vẻ như Cố Chiêu Nhiên không đoán trước được Liễu Niệm sẽ đưa ra lời mời " Tốt quá, liền phiền toái học trưởng, tôi sẽ đến hỗ trợ". Mỹ vị đưa đến tận miệng bất cứ ai cũng không thể từ chối.

Liễu Niệm về nhà đi tắm rửa trước, nấu canh gừng xong liền chuẩn bị nấu cơm. Cao trung vì cha mẹ bận rộn lại thêm nguyên nhân cơ thể không trọ lại trường, mới đầu là ăn cơm căn tin và quán ăn gần trường, sau chậm rãi bắt đầu chính mình tự nấu cơm tích lũy đã được vài năm kinh nghiệm, tuy không đến mức như đầu bếp nhưng nấu ăn gia đình thôi đã đủ dùng.

"Không nghĩ tới học trưởng làm đồ ăn ngon như vậy". Ăn uống no đủ hai người ngồi trên sô pha, TV phát chương trình mà không ai có tâm tình xem.

Liễu Niệm cảm giác thực xấu hổ, cậu cùng hắn chỉ có ba lần gặp mặt, đương nhiên là cả lần mà cậu say không biết gì. Cố Chiêu Nhiên đối với cậu thái độ rất quen thuộc, mà cậu lại không nhớ gì cảm thấy thật áy náy.

Đã lâu như vậy chỉ là đồng học mà hắn vẫn còn nhớ rõ chính mình, thật chú ý đến người khác mà.

"A, cũng được đi, tôi từ cao trung liền bắt đầu học nấu cơm".

"Ha ha, học trưởng rất khẩn trương đi, lỗ tai đều đỏ lên".

Liễu Niệm nghe thế lập tức đưa tay lên che hai tai đã nóng lên, phát hiện có chút giấu đầu hở đuôi, ngượng ngùng muốn giấu cả người vào trong sô pha.

" Tôi nói đùa chút thôi, học trưởng thật đáng yêu, không còn sớm nữa học trưởng nghỉ ngơi đi". Cố Chiêu Nhiên đứng dậy cúi đầu nhìn Liễu Niệm, thuân tay xoa lên mái tóc bông xù, vui tươi hớn hở rời đi.

Liễu Niệm nghe âm thanh đóng cửa, có chút ngơ ngẩn, cậu cảm thấy mình thật không lễ phép, lần đầu mời người ta về ăn cơm lại để người ta tự về. Aiz chính mình trước mặt Cố Chiêu Nhiên thật dọa người.

Đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, uống xong cốc sữa, Liễu Niệm liền lên giường, cậu cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, đầu óc mờ mịt, không biết lúc nào đã chìm sâu vào giấc ngủ.

"Kẹt.. " cánh cửa nhà đóng chặt đã mở ra, đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên, trong khách tối mịt bóng hình người đàn ông cao lớn hiện lên.

Người nọ đóng cửa lại, đợi một lúc khi đã quen với bóng tối, lặng lẽ đi về hướng khe cửa phát ra ánh sáng, khi đi qua bàn ăn hắn giương mắt nhìn về cái ly đã được rửa sạch, khéo miệng hiện lên ý cười, hắn nghĩ đến hình ảnh sau khi uống sữa khóe miệng còn dính ít chất lỏng màu trắng, đầu lưỡi phấn hồng đưa ra liếʍ sữa còn dính lại, chỉ nghĩ đến thôi hắn đã cứng rồi.

"Ngô... A... " Liệu Niệm lại mơ giấc mộng kia, khoang miệng ấm nóng bao phủ quả anh đào trước ngực, nhẹ nhàng liếʍ láp, răng nanh khẽ day cắn, khiến cậu không nhịn được rêи ɾỉ, theo lực đạo liếʍ hút mà ưỡn ngực hướng tới.

Thân thể Liễu Niệm bởi vì có cả hai bộ phận nam tính và nữ tính, bộ ngực của cậu cũng không bằng phẳng như nam nhân bình thường mà như của thiếu nữ vừa phát dục giống như hai cái bánh bao nhỏ mềm mại. đầu v* so với nam nhan càng lớn, càng phấn nộn càng mẫn cảm.

Lúc bộ ngực nhận được kɧoáı ©ảʍ cường liệt, chim nhỏ cũng chậm rì rì ngẩng đầu, lộ ra âʍ ɦộ hồng hào non mịn.

Nam nhân không ngừng động tác trong miệng, một tay trực tiếp mò vào hoa huy*t tìm đến âm đế mà đùa bỡn. Liễu Niệm bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ muốn kẹp chặt chân, nam nhân lại nhanh tay nắm chặt hai đùi của cậu, từ bên cạnh giường lấy ra một thứ đồ chơi hình tròn trực tiếp đẩy vào hoa huy*t đang phun d*m thủy.

Nam nhân nhả ra viên anh đào đã sưng lớn, tay hướng xuống chim nhỏ sờ soạng hai cái rồi cúi xuống ngậm vào miệng liếʍ mυ"ŧ đến khi chim nhỏ run rẩy đứng thẳng lên. Vừa phun ra nuốt vào dương v*t vừa lắng tai nghe tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn dưới thân, tay lại lần mò ra sau huyệt.

Cả người thiếu niêm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, cúc huyệt cũng vì vậy mà trở nên mềm xốp, dịu ngoan nuốt vào một ngón tay. Ngón tay quen đường tìm đến điểm nổi lên kia ấn xuống đưa đẩy nhẹ nhàng. Sau vài lần ra vào nam nhân rút ngón tay ra, cầm lấy một đồ chơi hình tròn khác đẩy vào bên trong. Một bên liếʍ mυ"ŧ chim nhỏ, một bên xoa nắn âm đế, nam nhân cầm điều khiển đồ chơi mở ra mức rung nhỏ nhất. Ngay lập tức hắn cảm thấy thân thể dưới thân cứng đờ sau đó run rẩy khe khẽ. Hắn trực tiếp bật mức cao nhất.

"A... A... Không cần, muốn.... Muốn chết... A..." Rêи ɾỉ ngọt nị theo khóe miệng tràn ra. Giống như là một con cá thiếu nước đang sắp chết giãy dụa kịch liệt. Cậu muốn tránh né thứ đồ làm cậu hít thở không thông, đạt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Bị nam nhân không ngừng đùa bỡn âm đế đã sưng lớn cứng rắn như đá, hắn liếʍ láp chất lỏng đang không ngừng rỉ ra từ dương v*t, lại nuốt sâu vào khoang miệng không ngừng dùng đầu lưỡi đảo quanh qυყ đầυ, sờ đến hoa huy*t đang co rút mãnh liệt, nam nhân biết được cậu sắp cao trào.

Người nọ nhả ra dương v*t lại cắn lên âm đế đã sưng to. Kí©h thí©ɧ làm người dưới thân trực tiếp bắn, đồ chơi trong hoa huy*t theo d*m thủy trôi ra ngoài, trong cúc huyệt lại bị gắt gao ngậm lấy.

Nam nhân đem d*m thủy tại hoa huy*t liếʍ sạch sẽ, lại dùng đầu lưỡi liếʍ lên hoa huy*t đỏ mọng bắt trước động tác giao hợp đưa đẩy ra vào. "Đừng gấp, nơi này của em quá nhỏ, tôi không muốn làm bị thuơng đến em". Hắn đối với hoa huy*t đã bị chơi đùa đến hư thối mà nói.

Hết chương hai.

Mình edit chưa hay lắm, ngôn từ hơi lủng củng mong các bạn có đọc góp ý cho mình với nhé. ❤