Khoảng đúng nửa tiếng sau. Một nhóm người ăn mặc sang trọng, dẫn đầu là một người trẻ tuổi đeo kính, tiến vào đài kiểm soát không lưu. Khi đám người vừa xuất hiện, Quyền đã lập tức chạy tới bên cạnh họ và giới thiệu với Thiếu tướng Kiên:
– Báo cáo thủ trưởng, đây là tiến sĩ Trần Việt Anh. Là tiến sĩ du học nghành sinh vật biển từ Mỹ về…
Thiếu tướng Kiên gật đầu chào hỏi:
– Chào cậu.
Trần Việt Anh cũng hết sức lịch sự, gật đầu chào hỏi lại:
– Chào Thiếu tướng…
Rồi cậu ta chẳng chờ đợi ai mời, đã lập tức đến bên bàn vi tính, nhìn vào biểu đồ phân tích âm thanh của hai đoạn ghi âm rồi chau mày.
Thiếu tướng Kiên bước lại gần cậu ta và hỏi:
– Cậu có thể phân tích được điều gì trong này không?
Việt Anh gật đầu, cậu ta trầm giọng nói:
– Tất nhiên, không những tôi có thể phân tích được, mà còn cảm thấy sửng sốt là đường khác.
Thiếu tướng Kiên hiếu kỳ nói:
– Vậy sao? Vậy cậu có thể giải thích cho tôi nghe một chút được không?
Việt Anh gật đầu, trỏ tay lần lượt qua lại giữa hai cái màn hình máy tính, phân tích điểm khác biệt nói:
– Hai đoạn âm thanh này, một đoạn là tiếng âm thanh giao tiếp của loài cá voi. Tần số bên này là của một con cá voi đực trưởng thành. Còn bên này, âm thanh gần giống đến sáu mươi phần trăm so với loài cá voi. Nhưng xen lẫn trong số đó, có ba mươi bảy phần trăm lại giống loài người…
Tiến sĩ Việt Anh vừa nói, vừa nhấn mạnh đến ba từ giống loài người, khiến toàn bộ không gian trạm kiểm soát không lưu đều tỏ ra trấn động.
Thiếu tướng Kiên nuốt nước bọt thúc giục:
– Cậu giải thích rõ ràng hơn một chút nữa đi?
Việt Anh nghiêng đầu, chợt rút ra từ trong cặp một tập tài liệu hồ sơ gì đó. Bên trong in ra cũng toàn là tín hiệu rada tần số âm thanh. Rồi đặt lên bàn cho tất cả mọi người cùng xem, bắt đầu giảng giải:
– Đây chính là hai loại tín hiệu rada lần lượt thu được từ Nga và Trung Quốc. Cách đây hai mươi năm… Một đoạn đầu tiên được đưa ra công bố trước giới nghiên cứu Nga đều cho rằng đây có thể là một loại liên hệ đến từ ngoài trái đất, tuy nhiên điều này vẫn còn bỏ ngỏ. Một đoạn còn lại từ Trung quốc, đã được Mỹ mua lại, sau đó giao cho một nhóm tiến sĩ nghiên cứu…
Nói đến đây Việt Anh liền ngừng lại, tỏ vẻ trầm trọng. Thiếu tướng Kiên càng hiếu kỳ hối thúc:
– Rồi sao nữa, cậu mau nói đi?
Việt Anh không nhanh không chậm, nhấn nhá từng từ:
– Nhóm tiến sĩ nghiên cứu này sau đó đều đã chết, trước báo chí họ đều biến mất một cách bí ẩn. Là toàn bộ, đoạn thông tin này cũng bị NASA cho vào dạng thông tin tuyệt mật, và từ đó bảo mật rất nghiêm ngặt!
Thiếu tướng Kiên lắp bắp nói:
– Nói như vậy… đây thực sự là thông tin liên quan đến người ngoài hành tinh sao?
Việt Anh gật đầu. Thiếu tướng Kiên vẫn nuốt nước bọt nghi ngờ hỏi tiếp:
– Tôi hỏi một câu hơi khiếm nhã, nhưng nếu nó đã là tuyệt mật của NASA, vì sao lại có thể nằm trong tay của cậu?
Việt Anh nhếch mép cười nói:
– Vì sao ư? Bởi vì một điều rất đơn giản, tôi chính là một người nằm trong nhóm tiến sĩ bị mất tích đó…
Việt Anh nói xong từ này, toàn trường lập tức há hốc miệng mở to mắt kinh ngạc. Việt Anh không dừng lại liền tiếp tục kể:
– Toàn bộ đồng nghiệp của tôi đều đã chết, bởi một tổ chức bí mật của Mỹ. Tôi may mắn trốn thoát được, và dựa theo đường biển để trốn về Việt Nam, với việc ngụy tạo một cái chết giả. Cái tên của tôi tại Mỹ là John Trần…
Việt Anh nói xong, liền lùi lại, tiến về phía đám người phía sau anh. Đám người mà đã đi cùng anh ta từ đầu khi tới đây. Trong đám người này, ai nấy đều ăn mặc kiểu già nua, có người còn mặc bộ quần áo lụng thụng như đồ ngủ ở nhà. Xen lẫn trong đám người ấy, là một nhân vật ăn mặc com lê sang trọng, có khuôn mặt béo tròn. Người đó chính là người mà Việt Anh bước tới bên cạnh. Việt Anh sau khi đứng cạnh ông ta, liền nhìn Thiếu tướng Kiên giơ tay lên giới thiệu nói:
– Giới thiệu với Thiếu tướng, đây là ông Phùng Lê Long. Là người gần đây chuyên tài trợ cho tôi những công trình nghiên cứu. Lần này ông ta muốn theo tôi đến đây, là vì muốn được ra mắt thiếu tướng, cũng muốn được thiếu tướng hỗ trợ.
Thiếu tướng Kiên gật đầu. Người đàn ông tên Phùng Lê Long bước lên trên, ông ta cao giọng nói:
– Chào thiếu tướng, rất vui được gặp thiếu tướng.
Rồi tay bắt mặt mừng, chạy đến bắt tay với thiếu tướng Kiên. Thiếu tướng Kiên hơi sững sờ, nhưng cũng vội nở một nụ cười khách sáo đáp lại:
– Vâng, chào ông.
Phùng Lê Long bắt tay xong, liền lập tức bắt vấn đề, ông ta nói ngay:
– Không giấu gì thiếu tướng, tôi bình sinh luôn có sở thích kỳ lạ với những hiện tượng bí ẩn. Nghe tin vùng biển Đà Nẵng có xuất hiện một nơi như vậy. Tôi liền không ngại cất công, bay từ thành phố Hồ Chí Minh ra đây để muốn gặp mặt thiếu tướng, để xin thiếu tướng cho phép chúng tôi được cử một nhóm người đi vào trong đó thám hiểm. Mọi chi phí tôi đều sẽ lo tất, chỉ xin thiếu tướng chấp thuận là được. Đồng thời qua việc này, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ điều tra về vị trí máy bay gặp nạn, để cung cấp thông tin sớm nhất!
Thiếu tướng Kiên nghe đến đây, liền chau mày tỏ vẻ khó xử, có vẻ như không muốn nói gì thêm.
Việt Anh thấy như vậy, liền bước tới gần rồi dùng giọng giải thích nói:
– Việc máy bay mất tích, lại xuất hiện thêm một vùng nhiễu. Chắc chắn sẽ phải có một lực lượng quân đội tiến vào đó thăm dò. Nhân đó, chúng tôi chỉ xin thiếu tướng cho phép chúng tôi đi theo là được, không có gì khó khăn trong việc này. Ngoài ra, về chi phí bay, và thuê máy bay từ phi trường, chúng tôi sẽ lo từ A đến Z.
Thiếu tướng Kiên vẫn cau mày không nói gì. Việt Anh thấy ông ta không xuôi, thì liền nói:
– Về vấn đề nhiễu rada và sự xuất hiện của đoạn băng ghi âm có tần số âm thanh lạ. Chắc chắn ông phải cần có sự hỗ trợ của chúng tôi để phân tích nó. Với lý do này, về tình về lý thì đều có thể chấp nhận được…
Mấy người trong nhóm của Việt Anh, liên tục thúc giục. Khiến cho Thiếu tướng Kiên đầu óc rối như tơ vò. Ông ta vẫn chưa dám tự ý quyết định chuyện này nếu chưa có sự chấp thuận từ trung ương.
Ngay lúc đó, tiếng công điện vang lên. Một nhân viên trạm không lưu nhấc máy. Lát sau, liền có tiếng âm thanh hối hả vang lại:
– Báo cáo thiếu tướng, có bức công điện khẩn từ trung ương. Một bức công điện vừa được gửi tới từ phía Trung quốc. Họ có một đề nghị là muốn tiến vào khu vực nhiễu rada…
Lời người này chưa kịp dứt lời, thì liên tiếp hai tiếng âm thanh nữa lại vang lên. Tiếng công điện phát ra dồn dập. Lại có hai âm thanh báo cáo:
– Từ phía Nga có điện đàm thưa thiếu tướng, họ muốn được tiến vào vùng nhiễu.
– Từ Mỹ cũng có một bức điện đàm, họ yêu cầu tương tự…
Ngay sau đó là các nước Úc, Nhật, Đức và Anh cũng lần lượt xuất hiện công điện.
Việt Anh nhân đó lên tiếng thúc giục nói:
– Sự việc bây giờ đã chuyển sang thành vấn đề quốc tế rồi. Nếu như chỉ có một nước đơn phương đề nghị, chúng ta có thể thẳng thừng từ chối. Nhưng giờ đây là nhiều quốc gia, hơn nữa còn đều là cường quốc. Trung ương cũng không chống lại nổi bọn họ đâu. Chắc chắn sẽ phải đồng ý cho bọn họ tới thám hiểm. Thiếu tướng không phê chuẩn việc này nhanh, thì chúng ta sẽ lỡ mất những thời cơ quý giá nhất để nắm lấy thông tin quan trọng…
Việt Anh càng nói, càng khiến thiếu tướng Kiên trong lòng nóng như lửa đốt. Cuối cùng ông ta liền gật đầu nói:
– Được rồi, vậy ngay đêm nay, một đội bay sẽ được chuẩn bị để tiến vào vùng nhiễu.
Thiếu tướng Kiên lại quay đầu, bước tới gần bản đồ rada, cầm gậy Ăng ten chỉ huy, trỏ vào vùng nhiễu loạn rada trên vĩ tuyến 16 và nói: