Hoàng hôn buông xuống, con hẻm ngoằng ngoèo khôi phục sự ồn ào như xưa.
Trình Tiêu quay đầu nhìn cô, “Tối nay em muốn ăn gì?”
Chu Thanh Dao nghiêng đầu, suy nghĩ, “Anh biết nấu ạ?”
“Ăn được thì hên xui.”
Ông chủ của hàng đồ nướng bên cạnh trực tiếp khoe hộ sở trường của anh, “Cô bé à, cháu đừng nghe nó khiêm tốt. Nó nấu ăn ngon lắm, dù sao cũng phụ bếp ở chỗ bác nửa năm lận, có thể tính là đệ tử chân truyền của bác đấy.”
Bà chụ trợn mắt, bộp ông một cái, “Khả năng nấu nướng của ông mà so được với Trình Tiêu á? Không biết xấu hổ hay gì?”
“E hèm, bà cho tôi một chút mặt mũi coi.” Ông chủ nhỏ giọng nói.
“Cho con khỉ.”
Hai người giận hờn ầm ĩ, Chu Thanh Dao bên cạnh xem đến bật cười, nhưng vừa quay đầu lại, cô đã thấy Trình Tiêu đi xa mấy mét, đôi chân ngắn lập tức vội đuổi theo.
“Anh cũng từng làm việc ở quán nướng ạ?”
Trình Tiêu bình thản đáp: “Chuyện của mấy năm trước rồi.”
Cô quan sát khuôn mặt rám nắng của anh, thật lòng hỏi: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
Chu Thanh Dao không tin, bĩu môi, “Nói dối.”
Trình Tiêu đảo mắt nhìn cô, nói nhỏ: “Mệt cũng phải chấp nhận…”
Chu Thanh Dao nghe chữ lọt chữ không, nhiều khi cô cảm thấy anh không giống những người ở độ tuổi này, cảm xúc của anh đã bị hiện thực với bao thăng trầm ảnh hưởng quá nhiều.
Bây giờ, sự tò mò của Chu Thanh Dao về anh là không giới hạn, vừa mở miệng hỏi là không dừng lại được. Cô cứ ríu rít đuổi theo sau lưng, hỏi anh.
“Anh thích màu gì?”
“Màu gì cũng được.”
“Anh thích trái cây gì?”
“Không thích.”
“Anh thích bánh chưng chay hay bánh chưng thịt?”
“Đều không thích.”
Chu Thanh Dao còn muốn hỏi gì đó, nhưng vừa mở miệng lại hơi ngập ngừng xấu hổ.
“… Vậy anh thích mẫu con gái như thế nào?”
Khuôn mặt của Trình Tiêu rất bình tĩnh, anh hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
“Đây mới là vấn đề em thực sự muốn hỏi đúng không?”
Chu Thanh Dao bị nhìn đến nỗi tim đập thình thịch, phản ứng hung dữ không giấu được sự xấu hổ, “Không nói thì thôi.”
Trình Tiêu im lặng không nói, nhưng ánh mắt đầy ý cười của anh lại khiến người khác mất tự nhiên. Chu Thanh Dao sợ anh phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng của mình, lập tức chạy nhanh về phía trước.
Nhưng chàng trai kia đã nhanh tay lẹ mắt, túm chặt cổ áo của cô, “Em muốn ăn gì?”
“Sao cũng được ạ.”
“Cà chua xào trứng nhé?”
Cô quay đầu nhìn anh, “Dạ vâng.”
Trình Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khẽ cười thành tiếng, “Vừa hay cà chua chín rồi.”
“Dả?”
Anh cong ngón tay, bấm nhẹ lên gò má nóng bừng của cô rồi tiếp tục đi về phía trước, không nói gì nữa.
Chu Thanh Dao ngây ngốc tại chỗ một lát, sau đó mới vô thức dùng tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Aaa!
Thẹn chết mất!
Mùa hè, trời tối khá muộn, hơn bảy giờ, sắc trời mới từ từ ngả chiều.
Căn nhà Trình Tiêu ở là một căn nhà khá cũ, phòng bếp không lớn, chỉ đủ chứa một mình anh. Người xung phong giúp đỡ – Chu Thanh Dao bị anh đuổi ra phòng khách làm bài tập.
Tiếng nồi niêu xoong chảo không ngừng vang lên trong bếp, Chu Thanh Dao đang ngồi làm bài tập ở bàn trà ngoài phòng khách hoàn toàn không tập trung nổi. Chưa được vài phút, cô đã vào phòng bếp, quấy rầy Trình Tiêu.
Diện tình phòng bếp khá nhỏ, chỉ có một cái cửa sổ, không khí không thể lưu thông.
Người anh nóng đổ mồ hôi, tuỳ tiện cởϊ áσ ra, đường nét cơ bắp nuột nà, ướt đẫm mồ hôi như thể được phết một lớp mật ong trong suốt, bôi đều khắp da dẻ màu vàng đồng nơi cổ.
Anh mặc quần đồng phục màu xanh rộng thùng thình bên dưới, thun quần hơi kéo xuống, loáng thoáng thấy được viền qυầи ɭóŧ màu đen.
Trình Tiêu cúi người xắt rau, vô thức cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, anh quay đầu lại, phát hiện cô gái có mái tóc ngắn kia đang dựa vào khung cửa, ngắm anh không chớp mắt.
“Em làm xong bài tập rồi à?”
L*иg ngực của Chu Thanh Dao rung động rất mạnh, một giây sau, cô mới hoàn hồn, “Chưa.”
“Thế em lén lút vào đây làm gì?”
“Em lét lút hồi nào chứ?”
Cô bất mãn lẩm bẩm, giọng nói ngày càng nhỏ, “Em quang minh chính đại… ừm… ngắm một cái chứ bộ.”
Trình Tiêu nhoẻn miệng cười, ngoắc ngoắc tay với cô như đang ngoắc một con vật nhỏ, “Lại đây phụ gọt khoai tây đi.”
Chu Thanh Dao cười đến mi mắt cong cong, vừa lại gần vừa hỏi: “Anh không cho em vào bếp mà?”
“Tôi nói không cho thì em sẽ không vào quấy rối à?”
“Em có quấy rối đâu…” Cô mỉm cười, âm cuối hơi chột dạ.
Đèn trong bếp là một chiếc đèn cũ kỹ, bóng đèn treo trên dây. Nếu bên ngoài có gió thổi vào, ánh sáng màu vàng sẽ lập loè lắc lư khắp bốn phía.
Rau đã được sơ chế xong, thả vào dầu nóng, mùi thơm nức mũi. Chu Thanh Dao ôm bụng, đói đến than thầm.
Trình Tiêu đưa cho cô một quả cà chua đỏ tươi, “Cầm ra ngoài ăn đi.”
Không ngờ, cô vừa cắt một miếng, chưa ra khỏi cửa thì bóng đèn trên đầu chợt tắt, nhìn ra ngoài phòng khách cũng tối đen như mực.
Chu Thanh Dao hơi luống cuống, “Cúp điện sao?”
“Ừm.”
Trình Tiêu sống ở đây lâu rồi, đã sớm quen với việc đường dây điện hay bị đoản mạch. Ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu vào, kết thành một tia sáng giữa không trung, vừa vặn phủ xuống sống mũi cao thẳng của Trình Tiêu.
“Bao giờ mới có điện lại ạ?”
“Cái này thì khó nói.”
Hai người cứ yên lặng đứng đối diện nhau như vậy.
Một lát sau, Trình Tiêu cất giọng trêu: “Không phải em là mặt trời nhỏ à? Phát sáng tôi xem nào.”
Cô gái hờn dỗi lầm bầm: “Em là mặt trời chứ có phải bóng đèn đâu.”
Trình Tiêu bật cười trầm thấp, không hề có tiếng đáp lại lời anh, chỉ thấy Chu Thanh Dao vốn đứng cách vài bước bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Anh hơi bất ngờ, cúi đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
“Em sợ.” Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng.
Trình Tiêu cười, yết hầu lăn một cái, “Em muốn tôi làm gì?”
Chu Thanh Dao không đáp. Trong màn đêm, cô vươn tay tìm kiếm bàn tay đang rũ xuống của Trình Tiêu, đến khi… Bàn tay vừa nhỏ vừa mềm khẽ khàng câu lấy ngón tay của anh.
Đầu của Trình Tiêu như muốn nổ tung, “Chu Thanh Dao!”
“Em sẽ không làm gì khác.” Giọng nói của cô nghe mà đáng thương, ẩn chứa sự nũng nịu mềm đến tận xương tuỷ.
Tối lửa tắt đèn, trai đơn gái chiếc, dù bình tĩnh đến đâu cũng khó tránh khỏi sự dao động.
Trình Tiêu hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, không ngừng thanh tẩy đầu óc của mình. Đây chỉ là nắm tay an ủi, chỉ thế thôi, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra…
“… !!!”
Bàn tay nhỏ kia ngập ngừng sờ lên cơ bụng của anh, vuốt ve giọt mồ hôi ướŧ áŧ.
Xúc cảm ngứa ngáy từ đầu ngón tay xộc thẳng lên đầu, trước ngực nhen nhóm ngọn lửa phừng phựng không gì cản nổi.
Con người luôn luôn được voi thì đòi tiên, Chu Thanh Dao cũng không ngoại lệ.
Anh càng không từ chối sự trêu chọc từ cô, cô càng to gan lấn tới.
Trình Tiêu nặng nề thở dốc, cơ thể vẫn bất động như cũ. Chỉ khi bàn tay của cô to gan chạm vào cơ ngực rắn chắc, anh mới hoàn toàn bùng nổ.
Anh giữ chặt cổ tay của Chu Thanh Dao, siết chặt eo cô đặt lên kệ bếp, đồng thời đổ người xuống, gần trong gang tấc.
Ngoài cửa sổ có một ánh trăng lọt vào, vừa vặn xuyên qua kẽ hở giữa hai người, ánh sáng tán xạ, loáng thoáng nhìn thấy được khuôn mặt của cả hai.
“… Trình Tiêu.” Cô thở gấp, đôi mắt long lanh.
Mùi hương riêng biệt trên cơ thể anh xộc vào khoang mũi, Chu Thanh Dao khô khốc liếʍ môi, phát ra tiếng nước be bé.
Cô đã hạ quyết tâm, phải nhân cơ hội ba ngày quý giá này để kéo anh xuống ngựa. Tất nhiên, cô không tin bản thân sẽ thành công, nhưng cô lại có rất nhiều can đảm.
“Sao em lại không sợ chết như vậy nhỉ?”
Hai tay của anh chống lên cạnh bàn, cơ thể đổ về phía trước, chỉ cần cúi đầu là hôn được đôi môi chúm chím của Chu Thanh Dao.
“Bà em từng nói, người sợ chết là người không có bản lĩnh.” Cô bắt chước ngữ điệu của người lớn đặng trả lời.
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, e là cô đã bị ăn sạch sẽ từ lâu.
Mặc dù tên đã trên dây, nhưng Trình Tiêu vẫn đấu tranh tâm lý lần cuối, “Cái gì cũng bất quá tam, nếu còn có lần sau, tôi sẽ… Ưm!”
Chu Thanh Dao ôm lấy cổ anh, cánh môi chạm vào một cách vụng về. Khoảnh khắc môi dán chặt môi, đầu óc của Trình Tiêu hoàn toàn trống rỗng.
Môi của cô gái ấy giống hệt như trong tưởng tượng của anh, ấm áp, mềm mại và mịn màng như nước.
Đầu lưỡi cọ vào hàm răng của anh, nước cà chua còn đọng bên môi rót vào, chua chua ngọt ngọt.
Hai tay chống trên cạnh bàn của Trình Tiêu siết chặt lại, gân xanh nổi lên, cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh.
Đến khi…
Chu Thanh Dao dùng hai tay bưng lấy mặt anh, đầu lưỡi mềm mại cạy mở miệng anh để len vào, môi lưỡi quấn quít bên nhau, hơi nước trong không khí liên tục nóng lên.
Chỉ trong tích tắc, toàn bộ lý trí của Trình Tiêu tan thành mây khói.
Kiềm chế là cái gì?
… Anh đều quên sạch.