Chương 18

Dưới cái nắng nóng 37 độ, học sinh tập Thể dục giữa giờ ai nấy đều vã mô hôi, ai oán vang trời.

Sau khi hàng ngũ giải tán, Hồ Mộng lẻn đến bên cạnh Chu Thanh Dao nhanh như chớp, thần bí hỏi: “Sao hai buổi sáng hôm nay không thấy cậu đâu vậy hả?”

“A… chuyện này, mình…”

Chu Thanh Dao mơ hồ đáp: “Mình đến trường sớm để tự học ấy mà.”

Hồ Mộng nhìn cô bằng đôi mắt kính nể, giơ ngón tay cái lên, “Cậu đã thông minh hơn người mà còn nỗ lực như vậy, đúng là không chừa đường sống cho ai nữa.”

“Cậu cũng thông minh mà, kỳ thi trước đã lọt vào top 50 của trường còn gì.” Cô mềm giọng an ủi Hồ Mộng.

“Thôi đi, ba mình nói cuối kỳ phải thi lọt top 10 kia kìa. Nếu không thì hè này, ổng sẽ không dẫn mình ra nước ngoài chơi. Nhưng bây giờ xem ra… vốn không có khả năng.”

Chu Thanh Dao cười, “Cứ cố gắng một phen đi, biết đâu được.”

Hồ Mộng kéo tay cô, rầu rĩ cụp đuôi, “hừ” nói: “Cậu học giỏi sẵn rồi, sao biết được nỗi khổ tâm của người thường như mình…”

Hai người vừa đi vừa đùa giỡn trên đường, tiếng cười không dứt. Lúc đi ngang qua căn tin, Hồ Mộng than khát nước, muốn uống Sprite, thế là kéo Chu Thanh Dao đi về phía căn tin.

Vừa mới bước vào đã thấy học sinh đang xếp hàng dài để chờ tính tiền, Chu Thanh Dao sợ trễ học nên định thôi, nhưng vừa xoay người lại, phía căn tin đã vang lên một giọng nam choe choé:

“Ê, hai đứa kia… lại đây ông biểu.”

Sống lưng của Hồ Mộng trở nên cứng đờ mà không có lý do, cô nàng vô thức trốn sau lưng Chu Thanh Dao.

Chu Thanh Dao nhón chân nhìn qua, ở hàng thứ hai có một cái đầu trắng xám thò ra, máu tóc của cậu ta quá nổi bật, khiến người khác không thể không chú ý.

“Đừng… đừng qua đó.” Hồ Mộng nhát gan lại bắt đầu lắp bắp.

Chu Thanh Dao không đáp, lúc quay đầu lại, cô tình cờ phát hiện bên cạnh Tóc Trắng còn có hai người khác. Đầu tóc của Trình Tiêu, có nhắm mắt cô cũng nhận ra được.

“Không sao đâu, đến đó xem.”

Cô trộm nhoẻn miệng cười.

Vừa rồi tập Thể dục giữa giờ không thấy anh đâu, không ngờ lại có thể tình cờ gặp anh ở đây.

Cơ hội chỉ là thoáng qua, nhưng quyết đoán nắm bắt lại là chân lý.

Hai cô gái chậm chạp đi đến, Tóc Trắng chờ mà phát bực, hai tay chống nạnh, vừa mở mồm đã muốn mắng người, “Bố tổ, anh nói hai đứa bây sao…”

“Mày im đi, ồn ào bực cả mình.” Trình Tiêu lạnh nhạt ngắt lời cậu ta.

Khí thế vừa phực lên của Tóc Trắng bị một gáo nước lạnh dập tắt, lập tức im như chim cút.

Cậu ta e sợ Trình Tiêu không phải là chuyện mới đây.

Thật ra, nếu xét về xuất thân của hai người thì khó ai có thể nghĩ rằng, một người kiêu ngạo như Tóc Trắng lại cam lòng chịu thua khi đối diện với Trình Tiêu.

Chuyện là hồi lớp Mười, vì Tóc Trắng quá hống hách, không những bạn học cùng trường cảm thấy ngứa mắt mà những học sinh trường khác cũng xem cậu ta là cái đinh trong mắt.

Ngày nọ, một nhóm học sinh xấu đã chặn Tóc Trắng trên đường về nhà, hội đồng tập thể cậu ta.

Từng đấm vào mặt, từng gậy vào xương, vào lúc Tóc Trắng bị chúng đánh gần chết, Trình Tiêu đi ngang qua, nhận ra cậu ta nên ra tay giúp đỡ.

Tên cầm đầu của nhóm lưu manh đó biết Trình Tiêu, lúc châm điếu thuốc, hắn cụp mắt gọi một tiếng, “Anh Tiêu.”

Từ đó về sau, Trình Tiêu trở thành thần linh trong lòng Tóc Trắng. Anh đã nói một, Tóc Trắng tuyệt đối không dám nói hai.

“Em gái đằng sau, cho anh mượn tiền được chứ?” Tóc Trắng nhìn Hồ Mộng, cười giả tạo đến mức người ta sởn gai ốc.

Hồ Mộng rụt người, lí nhí hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”

Tóc Trắng nghe mà sửng sốt, có lẽ cậu ta không ngờ Hồ Mộng lại ngoan ngoãn như vậy, “Em đưa bao nhiêu cũng được.”

“Em chỉ có chừng này thôi.” Cô nàng run rẩy móc hai trăm tệ ra.

Tóc Trắng cười tủm tỉm, nhận lấy, “Em yên tâm, anh nhất định sẽ trả.”

“Không cần trả.” Hồ Mộng cao giọng, mạnh mẽ kháng cự.

Người đứng bên cạnh vẫn luôn yên lặng xem kịch, Kỳ Hạ nghiêng đầu nhìn qua, thực sự không chịu nổi cái nết ầm ĩ trẻ con của tên ất ơ này, “Mẹ bà, mày không yên lặng được hả?”

Tóc Trắng hắng giọng, đè âm lượng xuống, đáp: “Ông già nhà tao lại tịch thu thẻ của tao rồi.”

“Tao trả tiền.”

“Không được.”

Tính nguyên tắc của Tóc Trắng rất mạnh, “Đã nói là tao mời, đứa nào cũng không được giành, nếu không chính là không nể mặt tao.”

Kỳ Hạ “hừ” cười, quay đầu nhìn Trình Tiêu bên cạnh, không ngờ lại phát hiện ra anh đang giả vờ lơ đễnh, trộm ngắm cô gái nào đó.

Anh ta nhìn theo ánh mắt của Trình Tiêu, thấy khuôn mặt của cô gái kia cũng đỏ bừng, cúi đầu cười xấu hổ.

Chết thật… ngây thơ hết chỗ nói.

Kỳ Hạ nghệch mặt, Trình Tiêu là ai chứ? Một chàng trai cứng rắn mạnh mẽ như anh, tệ nhất cũng xứng với một cô em yêu tinh với thân hình mềm mại,

Nhưng cô gái gầy yếu đang đứng trước mặt này, nhìn thế nào cũng không thấy giống gu của Trình Tiêu.

Lúc hai người đứng chung, cảm giác đối lập mạnh mẽ đến mức tách biệt vai vế của hai người.

Không hiểu vì sao, Tóc Trắng cực kỳ thích trêu Hồ Mộng, còn Hồ Mộng nhát gan thì sợ cậu ta muốn chết, đồ cũng chưa kịp mua đã trốn ra ngoài.

Tóc Trắng xấu xa bật cười ha hả, đuổi theo cô nàng. Hai người một truy một đuổi đuổi đến hăng say.

Ba người còn lại lần lượt ra khỏi căn tin. Trình Tiêu giơ tay xốc rèm cửa lên, vạt áo bỗng chốc bị ai đó giữ chặt từ đằng sau.

Anh dừng bước, quay đầu nhìn lại, Chu Thanh Dao sau lưng đang đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Tiêu nhướng mày, ý hỏi có chuyện gì?

Dù sao cũng đang ở trường nên Chu Thanh Dao tém tém sự bạo gan của mình lại, cô cất giọng rất nhỏ, “Em muốn uống Coca.”

Trình Tiêu sửng sốt hai giây, cô lại lẳng lặng nói thêm, “Nhưng để quên tiền trên lớp rồi ạ.”

Lúc này, anh mới hiểu ý của cô, thuận tay móc hai mươi tệ tiền giấy trong túi ra, đưa cho cô và khẽ hỏi: “Đủ không?”

“Dạ đủ.”

Cô nhận tiền rồi làm bộ nhìn dáo dác xung quanh, sau khi xác nhận là không có ai chú ý họ, cô liền nhón chân, đứng sát gần anh hơn một chút, “Buổi tối em trả tiền thừa cho anh nhé?”

Cô vừa dứt lời, giọng nói mờ ám quấn quít bên tai, dấy lên cơn sóng màu hồng kích động lòng người, suýt chút nữa đã khiến Trình Tiêu vốn lạnh mặt thành quen bị ngộp thở.

Anh mất tự nhiên dời mắt đi, hắng giọng nói: “Em tự giữ đi.”

Chu Thanh Dao thầm mỉm cười, “Tan học anh sẽ chờ em chứ?”

“… Anh Tiêu?” Tóc Trắng bên ngoài không rõ sự tình, cao giọng thúc giục.

Trình Tiêu cụp mắt nhìn cái tay nhỏ đang kéo áo của mình. Rõ ràng hai người không hề có sự tiếp xúc da thịt, nhưng lại có một luồng nhiệt không tên cứ muốn xộc thẳng vào tim anh.

Như thể chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ nhớ đến đôi cánh tay nhỏ từng vòng quanh hông anh một cách sai trái, mềm mại không xương mà ôm chặt lấy anh.

Còn câu nói kia nữa,

Từng chữ đều rất rõ ràng:

“Em làm mặt trời của anh nhé.”

Trình Tiêu không khỏi than thầm. Chuyện này đúng là thử thách giới hạn lý trí của người khác từng li từng tí.

“— Anh Tiêu, anh lọt hố rồi hả?”

Tóc Trắng bất ngờ vén rèm đi vào, Chu Thanh Dao sợ đến mức vội thả tay ra.

“Đi thôi.”

Trình Tiêu đẩy mạnh cậu ta một cái, trước khi ra ngoài, anh vẫn không quên quay đầu lại nhìn cô.

Thời điểm bốn mắt chạm nhau, cảm giác hấp dẫn lẫn nhau khiến con tim thoáng rung động, không thể che giấu, chỉ đành mặc nó nở rộ, toả ra mùi hương ngọt ngào, gợn sóng trong không khí.

Sau khi tan học, Hồ Mộng theo thói quen đến tìm Chu Thanh Dao, nhưng bị cô viện cớ qua loa rồi quải cặp sách nặng như đá chạy tót ra ngoài cổng trường.

Rẽ trái khoảng hai mươi mén, bên sạp báo, Trình Tiêu đang dựa tường hút thuốc, yên lặng chờ cô.

“Cặp sách nặng quá à.”

Chu Thanh Dao đi đến trước mặt anh, kéo quai cặp lại. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Tiêu, mặt mũi nhăn nhó.

Trình Tiêu hút hết điếu thuốc rồi ném tàn thuốc đi, sau đó, anh rất tự nhiên nhận lấy cặp sách mà cô đưa, cười một tiếng, “Cũng biết sai bảo người khác thật.”

Cô gái nhỏ lẳng lặng đi theo sau anh, vui sướиɠ dẫm lên bóng của anh dưới ánh mặt trời, nhảy trái nhảy phải, cười tươi như một đoá hoa nở rộ.