Chương 20

Đây là nụ hôn đầu tiên của Chu Thanh Dao, vụng về mà gấp gáp. Cô ôm lấy cổ của Trình Tiêu, cắn môi anh một cách không có quy luật.

Phòng bếp oi bức, mồ hôi chảy đầm đìa.

Mồ hôi trên đầu anh tí tách rơi xuống khuôn mặt của cô, nóng hổi, châm lên từng ngọn lửa nóng.

Chu Thanh Dao làm chuyện mà mấy lần trước mình không làm được, đầu lưỡi vươn ra, liếʍ hàm răng của anh. Trình Tiêu siết chặt eo của cô, từ cổ họng bật ra hơi thở hổn hển.

Anh không hề đẩy cô ra.

Chu Thanh Dao lớn mật ôm chặt anh hơn, hôn càng mạnh mẽ. Hai chân của cô quấn quanh hông của Trình Tiêu, quặp lại sau vòng eo rắn chắc, tư thế chiếm hữu tuyệt đối.

Cơ thể của anh thực sự rất nóng, l*иg ngực như muốn thiêu đốt người khác, mồ hôi ướt đẫm nửa người trên trần trụi. Cô sờ tay lên từng múi cơ sau lưng anh, sức lực nhẹ nhàng như xoa bóp chúng.

Giữa răng môi có thứ gì đó trỗi dậy một cách mãnh liệt, cảm giác rất rõ ràng, cứng như lưỡi sắt, nóng đến kinh người.

Chu Thanh Dao sợ hãi muốn tránh đi, nhưng bị Trình Tiêu nhanh hơn một bước, siết chặt eo cô lại.

“Bây giờ đã biết sợ chưa?” Anh chống cằm lên trán cô, liên tục thở dốc.

Chu Thanh Dao cũng thở hổn hển, nuốt nước miếng đáp: “Em không sợ.”

Trình Tiêu mỉm cười, hôn xuống đôi môi chúm chím của cô, “Sợ cũng muộn rồi.”

“A… ưmmm!”

Anh bế bổng cô rất nhẹ nhàng, khoảnh khắc cô kinh sợ thét lên, Trình Tiêu mạnh mẽ nuốt trọn tất cả âm thanh của cô. Tư thế ôm trên không thoạt nhìn da^ʍ mỹ, đầy rẫy cảm giác cấm kỵ.

Sờ soạng suốt dọc đường, răng môi hoà quyện, phát ra tiếng nước mờ ám mỗi khi va chạm.

Kỹ thuật hôn của hai người kẻ tám lạng người nửa cân, hôn rất nhiệt tình. Trình Tiêu mạnh bạo cắn môi cô một cái, cô gái nhỏ bị đau, lập tức khó chịu đánh vào người anh.

Ăn cú đánh này, đôi mắt của Trình Tiêu tối sầm, cắn càng ác hơn, đôi môi mềm mại bị anh hôn đến tê rần.

Trong màn đêm, sự hư hỏng lan khắp răng môi, một người hôn một người liếʍ, một người cọ một người day, khiến làn da của cô bị kí©h thí©ɧ như thể kim đâm.

Chu Thanh Dao bị anh ném mạnh xuống giường, người còn chưa bình ổn lại, cơ thể cường tráng của anh đã phủ lên, áp chằn chặt, khiến cô không có chỗ trốn.

Cửa sổ phòng ngủ hé ra một nửa, luồng gió nóng thổi vào, cả người Trình Tiêu đổ đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt chiếu.

Chu Thanh Dao không thể nhìn rõ đôi mắt anh, cảm thấy hơi sợ.

Cô vươn tay muốn chạm vào mặt anh, nhưng nửa đường bị anh bắt lại, ấn mạnh xuống giường.

Tiếng thở dốc thô bạo của anh vang vọng khắp căn nhà.

Trong bóng đêm, Trình Tiêu luồn tay vào vạt áo đồng phục của cô, lòng bàn tay anh chằng chịt vết chai, chúng từ làn da mềm mại của cô di chuyển về phía trước.

Chu Thanh Dao rất gầy, cái eo nhỏ xíu, dường như chỉ với một bàn tay của anh thôi cũng có thể ôm chặt eo cô.

“… Chu Thanh Dao, em hư lắm.” Giọng nói của anh khàn đặc.

Trong lúc nói chuyện, móc cài áo ngực bị anh cởi bỏ. “Cách” một tiếng, trái tim của cô cũng run rẩy theo.

Trước ngực được buông lỏng, năm ngón tay của Trình Tiêu lập tức phủ lên, bầu ngực nhỏ nhắn tự do dập dềnh trong lòng bàn tay anh.

… Thật nóng!

Lòng bàn tay của Trình Tiêu vừa thô ráp vừa nóng bỏng, tìm kiếm nhũ hoa vẫn chưa động tình rồi nhẹ xoa một vòng.

Xúc cảm lạ lẫm xộc thẳng lên đầu Chu Thanh Dao, khiến cô vừa mong chờ vừa sợ hãi, cô khát vọng được anh âu yếm, nhưng cũng e sợ việc sắp xảy ra tiếp theo.

Bầu ngực mềm mại bị anh xoa nắn như một quả bóng đầy nước.

Trình Tiêu cúi người hôn lên chiếc cằm của cô, hư hỏng dây dưa, tê dại lạ thường.

Nụ hôn của anh dừng trên cổ cô, liếʍ mυ"ŧ từng giọt mồ hôi chảy xuống, như đang rút cạn chất dinh dưỡng từ cô.

Cuối cùng, miệng anh dùng sức cắn một cái, tạo thành một dấu hôn mãn nguyện, sau đó hôn từ cằm lên, liếʍ cánh môi mềm của Chu Thanh Dao.

Cô ngây thơ mà nhiệt tình đáp lại, hai người hôn đến mức thở gấp.

Khoảnh khắc anh dùng lực quá mạnh suýt chút là bóp chết cô, Chu Thanh Dao nghẹn ngào than đau, Trình Tiêu hoàn hồn, lập tức thả cô ra.

“Muốn tiếp tục chứ?” Anh cọ vào chóp mũi của cô một cách thân mật.

Chu Thanh Dao cắn môi, không trả lời mà chỉ hỏi: “Có phải em… rất nhỏ không?”

Trình Tiêu bật cười trầm thấp, yết hầu trượt một cái, “Nếm thử mới biết được.”

Sau đó…

Một góc đồng phục bị anh vén lên, Trình Tiêu vùi đầu vào. Ánh trắng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu đến bầu ngực nhỏ nhắn hơi nhô lên của cô.

Khi không còn sử dụng giác quan, mọi xúc cảm kí©h thí©ɧ tức khắc đạt đến đỉnh điểm.

Anh há miệng ngậm lấy một hạt đậu nhỏ, đầu lưỡi dài chậm rãi mυ"ŧ cắn.

Mặt lưỡi thô ráp liếʍ mυ"ŧ nhũ hoa, dấy lên từng trận ngứa ngáy.

“… A!” Cô gái nhỏ hơi cong hai chân lên, vô thức khép lại, cọ cọ với nhau.

Âm thanh ấy quá đỗi quyến rũ, Trình Tiêu nặng nề thở dốc, miễn cưỡng nuốt trọn bầu ngực thơm ngọt.

Miệng anh lại thô bạo dùng sức, gặm cắn hai bên không tha bên nào, trên bầu ngực nhỏ nhắn trắng nõn in đầy vết cắn của anh.

Nhũ hoa dựng đứng, mềm mại như nước.

Nó thực sự rất ngọt ngào, cũng thực sự là ăn không đủ.

Chu Thanh Dao nghiêng đầu tựa vào gối, trong miệng phát ra tiếng than ngắt quãng, dưới người như có sóng triều trào dâng, cô khép chặt hai chân, khó chịu nhẫn nhịn.

Ngọn lửa nóng bỏng trong không khí thiêu rụi tất thảy du͙© vọиɠ bị đè nén. Vào lúc ánh mắt của cô gái nhỏ tan rã, Trình Tiêu kéo cổ áo của cô, hôn xuống phần xương quai xanh đẹp đẽ.

Đồng phục nhăn nhúm, sức anh vừa lớn, động tác vừa thô lỗ, vô tình để lại rất nhiều dấu vết trên làn da trắng nõn nhẵn mịn của Chu Thanh Dao.

Trình Tiêu liếʍ vành tai cô, giọng nói thô khàn, “Kiểm tra rồi, không nhỏ.”

Chu Thanh Dao xấu hổ mím môi, bầu ngực bị liếʍ bởi cái lưỡi nóng ẩm của anh cảm thấy hơi ngứa. Cô ôm lấy cổ anh, lấp kín môi anh một lần nữa.

Hai người như hai ngọn lửa quấn chặt vào nhau, lý trí của Trình Tiêu đã tan biến giữa răng môi của cô.

Bàn tay to vô thức luồn xuống, nhẹ nhàng tách mở hai chân của Chu Thanh Dao. Cách một lớp vải, Trình Tiêu dùng ngón tay nhấn hai cái, Chu Thanh Dao bật ra một tiếng “Ưm” ngắn ngủi, cơ thể mềm oặt.

Trình Tiêu nặng nề thở dốc, yết hầu không ngừng lên xuống, vào lúc bàn tay của anh chuẩn bị cởϊ qυầи đồng phục của cô xuống…

“Cạch.”

Đèn ngoài phòng khách chợt sáng lên.