Chương 7.2: Thuỷ triều

Lên lầu mở cửa, Đường Uẩn nhìn thấy Lương Tụng nằm trên ghế sô pha, TV chưa tắt, âm thanh không nhỏ, người đã ngủ say như chết.

"Thật là bản lĩnh đấy, như này cũng ngủ được."

Đường Uẩn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, tiện tay treo áo khoác lên lưng ghế rồi lôi ra một tấm chăn mỏng từ phòng của Lương Tụng, thả nó lên người anh ta.

Lúc này, Lương Tụng đột nhiên tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, rồi lại nhìn đồng hồ: "Sao cậu lại về muộn như vậy, đã gửi tin nhắn cho cậu cũng không..."

Giọng nói của Lương Tụng mang một chút sự oán trách, giống như nữ chính trong phim truyền hình là một bà nội trợ toàn thời gian, đã sắp xếp sẵn bàn ăn thịnh soạn mà chồng vẫn chưa về đến.

"Anh gửi tin nhắn cho tôi?" Đường Uẩn lấy điện thoại ra từ túi quần.

Trước khi xem phim đã tắt tiếng, nhưng lại quên không bật lại âm thanh, tin nhắn chưa đọc không ít, may mắn là không phải tin quang trọng gì.

Lương Tụng ngồi dậy từ ghế sô pha, một bên mò mẫm điều khiển từ xa, một bên hỏi: "Cậu lại tăng ca à?"

Đường Uẩn trả lời thật: "Không, đi xem phim với người kia."

Lương Tụng rất âm dương quái khí "yo" một tiếng: "Cùng Lọ Lem trong tiệm sửa chữa ô tô kia?"

Đường Uẩn thật sự phục cái miệng chưa bao giờ để ý đến công đức của hắn, nhưng cậu cũng biết thực tế Lương Tụng không có ác ý gì, dù sao, mỗi mối quan hệ của cậu ta, Lương Tụng đều nổi lên một ít biệt danh lộn xộn.

Thẩm Kí Ân là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, Lương Tụng trước sau đều gọi hắn là Bổng Cốt Ca.

Người thứ hai của Đường Uẩn là một phiên dịch viên, họ Giả, du học nước ngoài nhiều năm, tốt nghiệp thạc sĩ sau đó về nước làm việc. Thường khi nói chuyện không biết có chủ ý hay không mà thường xuyên Trung Anh giao tiếp, kết bạn cùng người khác cũng thích dùng tên tiếng Anh. Lương Tụng lén gọi hắn là Cổ Dương Dương.

Ngườ thứ ba là Đường Uẩn quen biết trên ứng dụng hẹn hò, một sinh viên đại học thể dục thể thao. Trong ấn tượng trước giờ của mọi người, sinh viên thể dục mỗi ngày tắm nắng, thân thể cường tráng, tràn đầy tinh lực. Nhưng bạn trai trước của Đường Uẩn không phải, người này học chuyên ngành quản trị kinh doanh, tế bào vận động rất tệ, còn có một chút bụng, Lương Tụng đặt tên cậu là thành viên bên ngoài biên chế của bóng đá nước nhà.

Mấy người trước Đường Uẩn đều có thể hiểu, nhưng sao giờ lại biến người câm thành Lọ Lem vậy?

"Anh đã bao giờ thấy Lọ Lem cao gần một mét chín?"

Lương Tụng kinh ngạc: "Mẹ kiếp, hắn còn cao hơn cậu?"

"Ừ."

Đường Uẩn gật đầu, xoay người đi tủ lạnh tìm đồ uống uống, "Cao hơn tôi thì sao?"

Lương Tụng kinh ngạc như thế không phải không có lý do. Đầu tiên, trong số những người cùng tuổi với Đường Uẩn, cậu ta đã tính là cao rồi, thường xuyên ra ngoài cũng chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào cao hơn cậu nhiều như vậy. Ngoài ra, hai người bạn trai trước của Đường Uẩn đều có ngoại hình tương tự, vừa gầy vừa nhỏ, đi theo phong cách suy dinh dưỡng, sau khi ở cùng một chỗ với Đường Uẩn mới được “nuôi béo” một chút.

Chỉ có tên bác sĩ Thẩm còn hợp lý, cùng Đường Uẩn không sai biệt lắm.

Lương Tụng nghĩ rằng Đường Uẩn ưa thích kiểu người nhỏ nhắn và dễ thương.

"Chỉ là rất bất ngờ, cậu làm sao có thể tìm được một cái cao hơn cậu.................."

Khi Lương Tụng đặt ra câu hỏi này, trong đầu anh ta đã hiện ra hình ảnh Đường Uẩn và một người đàn ông cao hơn một mét chín đang "lăn trên giường" - Đường Uẩn cố tỏ ra kiên nhẫn, vô cùng gian nan ôm người lên, đẩy lên trên tường. Giữa chừng, vì không đủ sức, lại hô to, mười phần xấu hổ thả người xuống.

Tóm lại, mọi thứ không hòa hợp.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.