Chương 7.3: Thuỷ triều

Đường Uẩn cạn lời: "Trước khi gặp mặt, hắn nói là hơn một mét tám, ai biết cao thêm nhiều đến vậy."

Cậu ta nhớ lại lần gặp đầu tiên với người câm.

Hôm đó, Đường Uẩn đã kết thúc công việc từ rất sớm, đến khách sạn sớm hơn hai mươi phút so với thời gian hẹn. Khi kim đồng hồ gần tám giờ, trái tim cậu càng nhảy càng nhanh.

Đó là một cảm giác rất lạ, như mở một hộp bí ẩn, một chút mong đợi, một chút lo lắng.

Khi người câm đẩy cửa phòng khách sạn, Đường Uẩn cũng chỉ còn lại hai từ kinh ngạc.

Người đứng trước mắt so với dự đoán của cậu ta cao hơn rất nhiều, sống lưng lại thẳng tắp của hắn làm cho Đường Uẩn cảm nhận được một cỗ áp bức bị người nhìn xuống phía dưới.

Trên đường cậu ta nghĩ đến rất nhiều đề tài có thể khiến hai người xa lạ nhanh chóng kéo gần khoảng cách, trong lúc nhất thời tất cả đều quên mất.

Cuối cùng chỉ hỏi một câu ngu ngốc: "Anh mang giày tăng chiều cao không?"

Lương Tụng đang cắn miếng dứa trên bàn trà, hỏi: "Hắn có phải là đại thụ treo ớt không?"

"Cái gì đại thụ treo ớt... " Khi Đường Uẩn hiểu ý nghĩa của lời anh, cậu ta một tiếng bật cười: "Mẹ nó, đấy là quỷ mô tả à."

Lương Tụng đầy vẻ mặt "cậu đang giả vờ là thỏ trắng ngây thơ trước mặt tôi", hỏi: "Tôi hình dung có chuẩn không?"

Đường Uẩn không nói gì liếc mắt nhìn hắn một cái: "Một chút cũng không chuẩn, tỷ lệ người rất tốt."

Thậm chí còn quá tốt, lúc đi vào rất dễ làm đau cậu ta.

"A..." Lương Tụng gật đầu một cách thâm sâu, liếc ánh mắt qua Đường Uẩn một cái, nói: "Vậy thì đứa em nhỏ này của cậu chẳng có lợi thế gì trước mắt người ta phải không? Hắn không ghét bỏ cậu sao?"

"Tại sao anh ta lại ghét bỏ tôi? Loại điều này nói về kỹ năng, chứ không phải là kích thước." Đường Uẩn nói xong lại cảm thấy có chút sai sai, vặn nắp chai nước, "Hơn nữa, đứa em của tôi cũng không phải ớt!"

Lương Tụng híp mắt, cười không ngừng.

Đường Uẩn chỉ vào anh ta: "Anh đừng tự mình treo một quả ớt bé xíu liền cảm thấy người khác đều giống như anh."

"Lượn!" Lương Tụng giống như một con mèo căng thẳng, cơ hồ muốn nhảy dựng lên từ sô pha, "Mẹ nó, cậu ít bịa đặt tôi, cẩn thận tôi kiện cậu phỉ báng."

Đường Uẩn: "Anh có biết cái gì gọi là phỉ báng không?"

"Ít dùng chuyên môn của cậu đối phó với tôi." Lương Tụng quay đầu trở về phòng, "Tôi muốn đi ngủ, chúc ngủ ngon, hy vọng cậu cũng có thể ôm cái cột điện của cậu trong giấc mơ."

"Hắn không phải cột điện." Đường Uẩn cũng không biết mình xuất phát từ tâm lý gì, rất muốn bảo vệ người câm một chút, "Dáng người hắn thật rất tốt."

Căn phòng đã đóng cửa bay ra một âm thanh ngột ngạt: "Chú rể câm của cậu."

Đường Uẩn cười cười, sau đó gói lại những món ăn thoạt nhìn không động đậy trên bàn bằng màng bảo quản thực phẩm, đặt chúng vào tủ lạnh, sau đó quay trở lại phòng ngủ của mình.

Mí mắt của cậu ta cảm thấy một chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nhưng làm xong một phen đấu tranh tâm lý, lại quyết định tắm rửa trước khi đi ngủ, dù sao tối nay đổ rất nhiều mồ hôi.

Đứng trước gương cởϊ qυầи áo ra, liền phát hiện sau lưng của mình có một vết bầm, có lẽ khi người câm đẩy cậu ta vào phòng vệ sinh để hôn, không để ý đã va vào móc treo.

Lúc ấy, bị người câm hôn đến mức toàn thân nóng bừng, ánh mắt đều ướŧ áŧ, căn bản không lo được cái khác.

Phòng vệ sinh rạp chiếu phim vô cùng chật hẹp, lại bởi vì Khuông Diên Hách đã tắt đèn, nên tạo ra một không gian rất dễ khiến người ta mất khống chế. Tuy nhiên, nó cũng không hoàn toàn kín đáo. Khả năng bị người khác phát hiện bất cứ lúc nào từng chút từng chút kí©h thí©ɧ thần kinh của Đường Uẩn.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.