Chương 7.1: Thuỷ triều

Chỉ là môi chạm nhẹ môi, trái tim của Đường Uẩn lại lập tức hoạt động như điên cuồng.

Có lẽ vì cậu ta đã lâu rồi không hôn người khác, hoặc có thể vì họ đang ở dưới ống kính camera HD của rạp chiếu phim, tóm lại thì cậu ta đang rất bối rối, quên mất để nhắm mắt lại, thậm chí quên luôn cách thở.

Đôi môi của cậu ta run lên không kiểm soát, muốn nói rằng chúng ta không nên như thế này, có thể có người sau màn hình theo dõi, sẽ bị chế nhạo.

Mà người câm hoàn toàn không có ý định dừng lại, hai ngón tay kẹp lấy cằm cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái, môi răng của Đường Uẩn dễ dàng bị đẩy ra.

Hơi thở nồng nhiệt và ngọt ngào đập mạnh vào mặt, đó là hương vị của mứt đường bọc bên ngoài bỏng ngô, còn có chút hương sữa.

Khi đầu lưỡi chạm vào một mảnh mềm mại, thân thể của Đường Uẩn bắt đầu nóng lên, đôi tai còn nóng đến mức muốn đốt lên. Hai tay của cậu ta không biết nên để ở đâu, cuối cùng đặt lên trên quần áo của người câm, chất liệu mềm mại của chiếc áo thun đen bị kéo ra vào tạo thành những nếp gấp giống như hoa.

Nụ hôn này, kỳ thật chưa nói đến kịch liệt như thế nào, giống như hai chú mèo đã quen biết nhau từ lâu, nằm nghỉ trong một cái ổ ấm áp dưới ánh nắng mặt trời mùa đông, nhẹ nhàng chạm cái mũi ẩm ướt của đổi phương.

Dễ chịu, lịch sự, chỉ nếm thử một cách hời hợt, cũng làm người ta cảm thấy sung sướиɠ.

Ít nhất là Đường Uẩn cho rằng như vậy, từ đầu anh đã cảm thấy môi của người câm hình dạng rất đẹp, dễ hôn, sự thật chứng minh, quả thật là như thế.

Không nhớ đã hôn bao lâu, có lẽ cũng không quá hai phút, nhưng Đường Uẩn cảm thấy mình cần một hơi thở hoàn chỉnh, vì vậy cậu ta lùi một chút về phía sau, dưới ánh sáng vô cùng mờ mịt nhìn chăm chú vào vết thương trên khuôn mặt người câm. Khoé môi của người câm một chút cong lên, có vẻ là đang cười, cũng có thể chỉ mím môi một chút.

"Sao lại đột nhiên nghĩ đến muốn hôn môi?" Đường Uẩn ngốc nghếch hỏi.

【Thích không?】Người câm lại đem vấn đề ném lại cho cậu.

Đường Uẩn thành thật gật đầu, cậu phát hiện mình khó có thể khống chế được khóe miệng nhếch lên.

Đây là trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với những lần trước đây.

Vì trước đây, cậu ta luôn nằm trên, nhưng lần này lại như một cuộc xâm chiếm, phản ứng của cơ thể đang nói cho cậu ta biết rằng, thứ mà cậu ta muốn thưởng thức là cảm giác kich thích từ phải "nhận" mà người kia mang lại.

Chờ phổi không còn thiếu oxy, Đường Uẩn lại rất chủ động dán lên, người câm cũng không có bất kỳ do dự nào ôm lấy cậu.

Bọn họ hôn nhau chậm rãi và rất lâu trong bóng tối, trao đổi hơi thở của nhau, thể hiện niềm vui và ham muốn ngày càng mãnh liệt và sâu sắc, giống như một cặp đôi đang bắt đầu rơi vào tình yêu nóng bỏng.

Buổi tối hôm đó, Đường Uẩn thẳng đến hơn mười một giờ mới trở lại tiểu khu, thân thể cơ hồ mệt mỏi, nhưng đầu lại tràn đầy năng lượng khác thường, khi đi ngang qua công viên thể dục của tiểu khu, cậu rất nhàn nhã dật trí ngắm cây xuân tươi tốt.

Khắp nơi hoa đào, hoa anh đào và hoa hải đường định xanh rực rỡ cả công viên, tất cả đều vừa nở rộ, mềm mại, quyến rũ trong ánh đèn đêm.

Đi vài bước, không nhịn được cười ra tiếng, cười đến nổi bị một trận đau đớn ở mông tập kích, đau khổ đi chậm lại.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.