Trong khuôn viên biệt thự số 2.
Ông Bá Diệp bác hai của Lan Chi đang ngồi uống ly cà phê, tay cầm tờ báo đọc, thân người ngã dài trên chiếc ghế mây dài trong khuôn viên biệt thự của ông thì bà Thái Hà ăn mặc quý phái, dáng đi nhẹ nhàng tay cầm xấp hình tức giận đi đến quăng một đống hình chụp ông đi ăn chơi trác táng, tay ôm ấp phụ nữ và quát to:
Đây! Chuyện tốt mà ông làm đây nhìn đi.
Ông Diệp lên tiếng, vừa đùa vừa hờ hững:
Hớ! Bà lại giở trò cho người theo dõi tôi à, Thái Hà ơi Thái Hà mấy chục năm qua bà không thấy chán à? Có mệt không?
Bà Thái Hà nhìn ông cười nhạt nhẽo:
Chán à, mệt à? đúng là tôi rất chán ngán đấy, chán ngán tận cổ đây nè, rất mệt đấy và còn rất tức giận nữa đấy. Nhưng có bao giờ ông nghĩ cho tôi với hai đứa con không?
Ông Diệp cười vẻ bất cần:
Thôi đi, chẳng phải bà cũng là kẻ hai mặt sao? Trước mặt tôi thì đừng có tỏ vẻ tội nghiệp như vậy nữa, diễn cho ai xem?
Bà Thái Hà tức giận:
Ông kia! Được thôi, nếu ông đã nói như vậy thì tính tôi ra sao thì ông biết rồi, ông càng chán ghét tôi càng cứ diễn vở kịch này đấy. Xem coi ông sẽ ăn nói sao với gia đình của ông.
Vũ Minh là con trai lớn của ông, anh ta thật sự là một tên công tử thế gia chỉ biết vui chơi, lòng cũng có chút dã tâm, từ nhỏ cũng ranh đua và hay ức hϊếp Lan Chi và mấy đứa em trong nhà, về tài năng thật sự anh chỉ có tài năng trên giường với phụ nữ như ba anh, chứ còn trong công việc thì bỏ đi không đáng nhắc tới, anh đạo mạo trong bộ vest xám thong thả từ trên lầu bước xuống đi thẳng ra ngoài khuôn viên lắc đầu chán nản:
Ba mẹ định cãi nhau đến bao giờ? Sao nhà mình không lo đến việc khác mà chỉ lo mấy việc tào lao này không vậy. Gia đình mình không có một chút quyền lực gì trong tập đoàn cả. Ngay cả cổ phần ba cũng có một chút xíu. Ba lại không có mưu tính gì, nếu ba đã không có mưu tính gì thì cũng phải giúp cho con chứ! Không lẽ ba để chú năm, chú út hay cô tư hay thậm chí chú ba dành à, đặc biệt cái con nhỏ ranh Lan Chi là con không ưa rồi.
Ông Bá Diệp cười khẩy:
Mày có giỏi thì mày làm đi, tao không có khả năng mưu tính gì. Mày đó chỉ giỏi nói bằng cái miệng. mày…không có khả năng tranh giành tài sản đâu.
Vũ Minh ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn:
Được, ba chờ xem con trai ba làm được gì cho ba xem.
Bà Thái Hà cười:
Con trai hôm nay con uống lộn thuốc rồi à? Con còn chưa được cho tí cổ phần nào, nhưng con Lan Chi đã có 5% cổ phần rồi.
Lắc đầu Vũ Minh nói vẻ khinh khỉnh:
Không, con đang rất tỉnh táo, chẳng phải cái gai trong mắt mọi người là con nhỏ Lan Chi đó sao, giờ nó đang mất tích rồi, nếu mà nó mất tích luôn thì đây là cơ hội cho con. Mẹ không cần lo lắng đâu.
Bà Thái Hà nhíu mày:
Con trai nay con đang định làm gì hay sao?
Ông Bá Diệp tuy hơi hời hợt nhưng vẫn biết năng lực con trai nằm ở đâu ông cười đùa, không tin tưởng con trai ông sẽ làm được gì:
Thôi được con trai, mày làm được tích sự gì đi rồi nói. Ba mệt rồi ba ra ngoài có chút việc đây.
Bà Thái Hà lại hỏi với theo:
Ông lại ra ngoài tằng tịu với con nhỏ lẳиɠ ɭơ kia đó phải hông. Ông đứng lại cho tôi. Ông được lắm! Nếu ông đi thì đi luôn đi!
Sau đó tiếng đồ rơi vỡ “xoảng”, “xoảng”.
Ông Bá Diệp chỉ nói với theo:
Phiền phức. Đập bể thì nhớ mua lại nha.
Bà Thái Hà tức giận ngồi sofa và siết chặt tay lại gương mặt rất bất lực.
Quay lại Sài Gòn,
Đang ngồi trong phòng khám bệnh xem bệnh án, ông Hoàng Tùng nhận một cuộc điện thoại từ ông Nguyên Lộc:
Alô! Ai đấy?
Ông Nguyên Lộc nhẹ nhàng chào ông Hoàng Tùng:
Chào bạn cũ! Hai mươi lăm năm qua thế nào? Vẫn tốt chứ?
Ông Hoàng Tùng có chút ngạc nhiên:
Là anh sao? Anh muốn gì nói đi. Nhiều năm qua chúng ta chưa gặp lại. Anh gọi cho tôi có việc gì?
Chúng ta hẹn nhau được không?
Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói.
Tôi biết chuyện quá khứ làm ông rất căm ghét tôi. Nhưng hôm nay tôi gặp ông về chuyện công việc.
Hôm nay tôi đang bận. Khi khác gọi cho ông sau.
Ông Hoàng Tùng vội vàng cúp máy, dựa đầu vào ghế thở dài. Ông không dám gặp lại cố nhân vì sợ nhớ lại chuyện quá khứ hay bởi lòng ông vẫn còn canh cánh chuyện cũ không dám đối diện với sự thật, còn ông Nguyên Lộc thì bỏ điện thoại xuống và đứng nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư:
Sớm muộn gì chúng ta cũng gặp lại thôi Hoàng Tùng à. Trốn tránh mãi cũng đâu phải là cách. Lần này gặp lại tôi sẽ nói cho ông biết sự thật. Một sự thật mà tôi cảm thấy rất đáng tiếc cho ông.
Bên ngoài Bà Dao Anh gõ cửa phòng ong Nguyên Lộc thản nhiên mời vào:
Vào đi!
Bà là một người phụ nữ hiền lành, dáng vẻ xinh đẹp đoan trang, bà không phải là người phụ nữ chua ngoa ích kỷ mà ngược lại rất tốt bụng và dịu dàng nên ông Nguyên Lộc mới hài lòng và chịu sống hòa hợp với bà, bà đem cho ông một món chè mà bà tự làm cho ông, nhiều năm qua trong lòng ông thấy có lỗi với vợ mình nhưng chưa bao giờ có can đảm nói ra, nói cái gì chứ? Không lẽ ông phải thú nhận là đã từng không kiềm chế được mình ngủ với vợ bạn hại bạn mình mất đi người yêu và phá hoại danh tiết con gái người ta, nghĩ đến hình tượng xây dựng bao lâu nay mất hết thì ông chỉ còn biết im lặng, bà Dao Anh quan sát sắc mặt của ông rồi vui vẻ nói:
Tôi mang món chè hạt sen cho ông nè, ăn đi cho dễ ngủ, dạo này tôi thấy ông suy tư nhiều quá.
Cảm ơn bà!
Vợ chồng sống với nhau lâu rồi. Ông không cần khách sáo như vậy. À tôi có chuyện muốn hỏi ông?
Chuyện gì?
Tôi thấy hai thằng con trai của chúng ta có chuyện gì đó giấu mình.
Tụi nhỏ nó lớn rồi, tâm tư cũng khác. Tôi với bà không quản được đâu. Nhưng có thời gian tôi sẽ nói chuyện với anh em nó.
Bà Dao Anh thở dài:
Tôi lo cho Nguyên Bảo hơn, nó cứ lầm lì tôi cảm thấy lo lắng.
Ông Nguyên Lộc động viên:
Được rồi tôi sẽ giải quyết chuyện anh em nó cho, bà yên tâm đi.
Ăn chè của vợ ông tấm tắc khen:
Bao năm qua, tay nghề nấu ăn của bà không hề thay đổi, ngon lắm!
Bà Dao Anh nhìn ông cười dịu hiền. Tuy là bà không biết tại sao có đôi lúc chồng mình suy tư hay lo lắng chuyện gì nhưng bà là người phụ nữ truyền thống, xuất giá tòng phu nên không đòi hỏi gì, chỉ cần bình yên như vậy.
Nhưng nếu một ngày nào đó, sự thật trong quá khứ phơi bày, liệu bà có còn bình tĩnh an yên?
Chắc chắn là không rồi!
—---------------------------------------------