Chương 49: Không thể sống với chính mình

Biệt thự Trinh Gia thắp sáng cả một khu đất rộng, Khôi Nguyên đang ngồi trầm tư suy nghĩ ở hồ bơi, thì ba anh đến mang một chai rượu và hai cái ly đến:

Con uống với ba một ly được không?

Gật đầu và hỏi han:

Dạ được, đã lâu ba con mình không có nói chuyện.

Nào cạn ly!

Cạn ly.

Khôi Nguyên hơi thắc mắc hỏi ba mình:

Ba đang có tâm sự gì sao?

Lắc đầu ngồi xuống ghế mà thở dài:

Không, ba chỉ lo lắng một số chuyện. Sao hôm trước con không đi buổi conference kia. Ông nội con đang định đầu tư vào dự án đó. Con liệu mà báo cáo tình hình cho ông con.

Khôi Nguyên đang mặc đồ ngủ, ngả ra sau ghế cười:

Đi đến đó hay không cũng đâu quan trọng vì chưa phải đấu thầu chính thức mà. Con có kế hoạch của con. Đi đến đó thì chỉ nhìn bọn họ tranh nhau thôi nhưng mà không có được gì hết. Với lại cần tìm hiểu dự án như thế nào đã. Con e rằng khó thực hiện được.

Ông Đình Nghĩa nhìn con trai mình rồi nói:

Ừ! Ông con vẫn chưa từ bỏ chuyện hôn ước với gia đình ông Quang Đại đâu. Con liệu mà làm việc cho tử tế. Ba luôn thông cảm cho con. Nhưng con cũng phải hiểu gia đình mình chỉ có con là con trai.

Con biết rồi. Nhưng tại sao phải là gia đình ông ta. Sao ông nội có vẻ sốt sắng với gia đình đó.

Ông Đình Nghĩa im lặng, tay cầm ly rượu uống cạn, không nói gì. Khôi Nguyên ngồi uống rượu mà lòng cũng khó chịu từng cơn, đâu phải anh muốn như vậy, tạo hóa nó sắp đặt như vậy sao có thể trách anh.

Anh cũng từng ước mình là người đàn ông bình thường, cũng muốn có một cuộc tình bình thường như bao người chứ không phải là cuộc sống lén lút, không dám công khai, người trong nhà thì cấm đoán và người ngoài thì xem anh là một tên bệnh hoạn, một kẻ lạ đời người người chán ghét.

Nốc một hơi dài cạn ly rượu rồi đặt ly xuống bàn, thở nhẹ và đứng dậy anh bước về phòng, còn ba anh thì lắc đầu nhìn theo nói thầm:

Con trai, ta xin lỗi. Ta lại để con bị sắp xếp lên bàn cờ thế sự này. Nhưng ta không biết làm sao cả.

Ngoài quán Karaoke mỗi người tạm biệt nhau, nhóm người Joey còn nói thêm:

Mình đi tăng hai đi.

Okay! Lan Chi đi không?

Lan Chi lắc đầu:

Không em không đi. Em về đây!

Uhm em về cẩn thận nha.

Lan Chi bắt taxi đi về. Thế Tâm và Jack thanh toán xong đi ra thì Lan Chi đã đi mất.

Hai người đàn ông thở dài, sau đó đi cùng với nhóm Joey đi chơi tiếp. Bọn họ là một công ty có nhiều năng lượng, Thu Lan lặng lẽ nhìn Jack một cái nhìn say mê, ánh mắt ấy đã bị Thế Tâm phát hiện anh cười trong lòng:

Thú vị! Thật là thú vị. Để xem coi chuyện này sẽ như thế nào. Hahaha!

Jack nhìn Thế Tâm rồi hoi:

Cậu nghĩ gì mà trông vui thế!

Phát hiện một chuyện rất thú vị.

Mọi người vẫn vui vẻ chơi tiếp các cuộc vui và thời gian lặng lẽ trôi qua.

—---------------------------------------------------------------

Từng bước chân mệt nhoài bước ra thang máy Lan Chi về đến nhà mở cửa vào trong, bật đèn và ngồi xuống ghế sofa màu xanh chất liệu bằng vải da lộn cũng khá êm ái, quá mệt mỏi nên nằm ngả ra sau, thì có điện thoại của Uyển Nhi:

Lan Chi, bạn đang ở đâu?

Giọng tràn đầy mỏi mệt:

Mình mới về nhà, hôm nay mới đi uống với đồng nghiệp về.

Chà, đang say hả?

Không chỉ hơi mệt thôi, Nhi đang ở đâu?

Định hỏi Lan Chi ăn gì không mình mua về nè, lát mình qua nhà bạn ăn rồi mình nói chuyện này cho nghe.

Được rồi bạn cứ đem gì cho mình ăn cũng được.

Buông điện thoại xuống thì lại suy nghĩ vẩn vơ, bật một bài hát lên nghe bài hát only love mà cô hay nghe, rồi nhắm mắt lại thϊếp đi.

Một lát sau Uyển Nhi gõ cửa phòng của Lan Chi:

Đến ngay đây!

Uyển Nhi đưa bắp xào và vài món lên trước mặt Lan Chi:

Tèn Tén ten! Ngạc nhiên không?

Lan Chi cười vui vẻ:

Oh! Món ăn tuổi thơ của hai đứa mình.

Uyển Nhi bước vô phòng của Lan Chi rồi nhìn xung quanh, cô khen ngợi:

Không ngờ một thiên kim tiểu thư bây giờ lại ở trong căn phòng nhỏ ơi là nhỏ này, nhỏ như cái lỗ mũi mà cũng tươm tất ghê ha. Trang trí cũng đẹp đó. Tối nay mình ngủ bên này với bạn được không?

Lan Chi đứng đó gật đầu:

Cứ tự nhiên. Làm như chúng ta xa lạ lắm không bằng, muốn ngủ thì ngủ, ngủ luôn bên này cũng được.

Bây giờ Lan Chi mới bất giác nhìn lại căn phòng mình, đúng là nhỏ thật, tuy thuê cũng khá lâu mà bây giờ mới nhìn lại, nó thua cả cái phòng chứa đồ của biệt thự họ Ngô, Lan Chi trang trí cho cái phòng đơn sơ, tối giản nhất có thể, nhưng vẫn có kệ sách, sofa và vài thứ lặt vặt cô không nấu ăn nên bình thường hay ăn bên ngoài, Uyển Nhi hỏi han:

Mà Lan Chi. Dạo này bạn còn bị theo dõi nữa không?

Còn chứ, lúc nào mình cũng lo lắng hết. Không hiểu sao mình thấy tuy họ đi theo mình mọi lúc nhưng không có bắt mình lại.

Uyển Nhi ngồi ôm gối trên sofa ăn bắp và nói:

Bạn phải tìm cách gì đi chứ! Mình thấy không đơn giản là trốn vậy là xong chuyện đâu.

Lan Chi cũng ngồi đó:

Mình biết chứ, nhưng mà trốn được lúc nào hay lúc đó đi. Không lo nghĩ nhiều được. À! Lúc nãy nói có gì nói với mình mà.

À! Mấy năm nay mình hay đi làm công tác thiện nguyện ở một nhà thờ, chủ nhật này mình đi nè, có muốn tham gia không?

Lan Chi háo hức:

Được chứ, mình thích các hoạt động như vậy lắm. Cho mình theo với nha.

Được vậy chủ nhật mình cùng đi. Mà bạn có muốn rủ anh Bách Lâm đi cùng không?

Lan Chi suy nghĩ, im lặng một chút rồi nói:

Thôi mình không muốn phiền anh ấy. Anh ấy cũng khá là bận, để lần sau đi, hai đứa mình đi trước xem tình hình. Lần sau rủ anh ấy thì bảo anh ấy làm nhà tài trợ.

Uyển Nhi gật đầu:

Được thôi.

Hai cô gái trò chuyện vui vẻ trong đêm tối, tiếng cười hai cô gái vui vẻ thoải mái, khiến Lan Chi không còn nghĩ ngợi gì nữa