Hai ngày sau Huy Tường phải đến nhà Lan Chi gặp ông bà nội của Lan Chi theo sự sắp đặt của lão gia nhà họ Ngô và cùng đám vệ sĩ. Anh ta hoảng hồn định thanh minh cho hành động của mình nhưng còn giải thích được gì khi mà cô cháu gái yêu quý của họ bị tổn thương và tận mắt chứng kiến sự việc, kèm thêm có lời cáo buộc từ tình nhân của anh thì sao mà chối cãi hay ngụy biện. Thế là trước khi nói chuyện rõ ràng thì cũng bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi .
Lan Chi miệng cứng lòng mềm chạy ra can ngăn. Huy Tường mừng rỡ tưởng chừng như sẽ lại được người đẹp ra tay tương trợ mình:
Lan Chi, em cứu anh với.
Dừng lại, mọi người dừng lại.
Tiếng đấm đá vẫn thình thịch vô người Huy Tường. Trên mặt lúc này đã phần nào bầm tím, khóe miệng chảy một chút máu. Ông Nội của Lan Chi ra hiệu dừng lại. Huy Tường nhăn nhó lên tiếng quát tháo:
Này! Này! Nhà các người không nói lý lẽ gì hết vậy? Tôi đã xin lỗi rồi, đàn ông thì ra đường ăn chơi trước khi kết hôn là bình thường mà, các người lại dùng vũ lực với tôi, xem ra Ngô Thụy rất xem thường pháp luật, đánh người công khai tôi là luật sư đấy, tôi sẽ kiện các người vì tội hành hung người khác.
Bà của nội Lan Chi âm trầm uống trà rồi lên tiếng kêu đám vệ sĩ
Mang cô gái kia ra đây.
Đám vệ sĩ nhanh tay dẫn ra một cô gái, đầu tóc rối bời gương mặt xinh đẹp bị tát hằn lên dấu tay. Bà cười lạnh:
Sao nào, có nhận ra ai đây không?
Huy Tường ngạc nhiên nhưng không kinh sợ nữa vì anh biết hôm nay khó mà sống sót:
Sao cô ta lại ở đây?
Cậu muốn kiện chúng tôi à. Cậu thích thì làm đi. Tôi đang đợi ba cậu đến rồi tính chung một lần luôn. Tôi cũng không ngờ Phạm Gia lại có một đứa con như cậu. Thật quá đáng tiếc.
Huy Tường cười khẩy, bên mép miệng còn đọng chút máu, Lan Chi đứng đó cũng cảm thấy lo lắng, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ và quay về với Huy Tường nữa:
Nhà Họ Ngô đúng như trong lời đồn, tôi cũng không cần giải thích gì, tôi muốn hủy hôn ước.
Lan Chi trợn mắt nhìn anh ta, ai cho anh ta hủy hôn, muốn hủy cũng phải là cô, anh sai trước mà, lần này cô bước tới nhìn anh ta cô hỏi:
Anh vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa đi!
Huy Tường vô thức nhìn cô, anh chưa bao giờ thấy cô gái nhỏ này giận dữ, nhưng hôm nay cô ta trừng mắt với anh, nhưng mà đã thế này rồi thì không sợ gì nữa, hủy thì hủy, một gia đình gian ác như vậy anh cũng không có can đảm mà sống chung, với lại anh không thích Lan Chi cứ né tránh thân mật với anh, lúc này cho dù có còn yêu thì anh cũng không ngại là người lên tiếng trước:
Tôi nói là hủy hôn với cô, tôi biết cô yêu tôi nhiều nhưng mà cô biết rồi đó, điệu bộ của cô…[ngập ngừng] mà thôi bỏ đi tôi sẽ không cưới cô.
Lan Chi giơ tay lên sau đó tát anh “chát”, giọng nói đầy run rẩy trong tức giận:
Lời này phải là tôi nói mới đúng. Tôi sẽ không bao giờ lấy anh.
Ba của Huy Tường vội vàng bước vào trong, ông Phạm Gia đến liền lên tiếng răn đe:
Cái thằng quỷ này, mày vừa nói gì vậy chuyện hôn nhân đại sự. Ai cho mày cái quyền tự quyết. Mày đừng quên tao còn sống.
Nói xong ông ta ho khụ khụ, vì tức giận và sức khỏe của ông vốn không tốt, ông vội vàng đi tới chỗ Huy Tường đang bị hai tên vệ sĩ cầm hai bên cánh tay, anh thấy ba mình đến vội vàng kêu cứu:
Ba, ba xem họ đánh con ra nông nỗi này. Con nhịn hết nổi rồi! Con muốn hủy hôn. Sao con có thể làm rể gia đình hung hăng mất đạo đức như vậy chứ.
Là do mày có lỗi trước con ạ, nếu mày không tằng tịu với đứa con gái hư đốn này thì sự việc đâu có nghiêm trọng như vậy đâu.
Cô gái kia lên tiếng:
Ai hư đốn chứ! Tôi không liên quan đến các người, thả tôi ra.
Ông Quang Đại nãy giờ nhàn nhạt rót một ly trà sau đó ngồi uống trà bình thản, ba của Huy Tường bắt đầu quan sát sắc mặt của ông Quang Đại, tuy ông ta không nói gì nhưng dáng vẻ uy quyền cũng làm cho ông Phạm Gia lo lắng ông vội lên tiếng:
Về chuyện hôn sự lần này, tôi mong ông suy nghĩ lại có được không?
Ông Quang Đại không trả lời quay qua hỏi bà Lan Hương:
Lan Chi là con gái con, con nghĩ thế nào? Hôm nay thằng ba đi công việc không có ở nhà, con làm chủ cho con gái con đi.
Bà Lan Hương gật đầu sau đó lên tiếng với vẻ bực dọc:
Tôi nghĩ sẽ không có hôn sự nào ở đây đâu, tôi không thể chấp nhận chuyện này được, con bé nhà tôi cũng sẽ như vậy đúng không Lan Chi?.
Lan Chi vừa khóc vừa đứng trên cầu thang dõng dạc tuyên bố:
Con sẽ không lấy anh ta đâu, con không muốn lấy một người phản bội về làm chồng và không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Huy Tường lúc này muốn cá chết lưới rách với nhà họ Ngô, anh đứng bật dậy thân thể đau nhức, mấy chiếc xương sườn như muốn gãy vụn, anh lấy tay chùi mép miệng đầy máu của mình và dở một giọng đầy vẻ ngạo mạn của mình ra nói với Lan Chi:
Cảm ơn cô nha, Cô thật sự tưởng tôi muốn lấy cô lắm à, nếu cô không phải là cháu gái họ Ngô, và là tiểu thư nhà giàu, thì còn lâu tôi mới để mắt tới cô. Tôi chịu đựng tính tình của cô cũng khá lâu rồi, sự kiên nhẫn của tôi đối với một người phụ nữ không quá ba tháng, cô là một năm rồi, ngay cả ôm ấp và chuyện thân mật cô cũng không đáp ứng với tôi thì tôi phải đi bóc bánh trả tiền chứ, tôi đâu phải là sư thầy. Còn nữa sự chèn ép của gia đình cô khiến cho tôi hoảng sợ quá. Hủy thì hủy đi, sợ gì chứ. Ba không cần sợ gia đình này nữa.
Ông Quang Đại lên tiếng với giọng trầm bổng của một bậc tiền bối:
Đúng là! Không biết chữ chết viết ra làm sao mà. Gia đình của cậu nên về đúng nơi cần về, đến từ đâu thì về đó. Ở đây e rằng sẽ không chào đón cậu, hai tuần nữa tôi không muốn thấy bất cứ dấu vết nào của cậu và ba của cậu Phạm Gia ở đây nếu không thì hậu quả tự gánh lấy.
Ông Bà Nội Lan Chi đứng dậy và đi ra ngoài.
Ba của Phạm Huy Tường đứng lên, trong lòng bối rối đầy sự sợ hãi, xưa nay gia đình họ Ngô nói là làm, lần này thằng con trai của ông khiến ông quá thất vọng và chính bản thân ông cũng không thể nào ở lại được nên đành chào ông Quang Đại rồi dìu đứa con ra về.
Mày đúng là làm tao tức chết mà. Chúng ta về thu xếp trở lại nhà ở Sài Gòn.
Lan Chi đứng trên cầu thang nhìn anh ta rời đi, trái tim đau nhói sau đó khóc ròng rã rồi chạy lên phòng. Trái tim bị tổn thương trầm trọng, lúc này vì quá yêu mà khóc đến ngất đi.
Hai tuần sau đúng thật là gia đình Phạm Gia đã chuyển về Sài Gòn sinh sống cho đến bây giờ.
Trở lại thực tại, anh ta nhìn hình và nói thầm:
Không biết bây giờ cô ấy có còn hận mình không nữa. Tại sao lúc đó mình lại nông nỗi như vậy chứ nhỉ. Sự thật là lúc đó anh cũng có tình cảm với em, nhưng mà nhiều thứ cám dỗ anh không thể kiềm chế. Nếu được gặp lại thì anh mong em tha thứ cho anh. Không biết giờ em có người mới chưa nhỉ?
Huy Tường là người có đủ tật xấu trên người vừa háo sắc ham tài lại vừa mê đắm canh bạc đỏ đen. Anh cũng là một luật sư rất giỏi, cũng có chút tài hoa đi lừa con gái, chơi đàn piano rất hay cũng vì điều đó mà Lan Chi một thời yêu anh cuồng dại, anh cũng là một người có gia thế cháu đích tôn của dòng họ Phạm nên được thừa hưởng tất cả gia sản.
Ba anh đã mất vào một năm trước nên anh càng rơi vào cuộc sống lạc lối, bất mãn hơn. Đôi lúc cũng có một sự ăn năn nhưng rồi anh là người của tự do phóng khoáng, phong tình khoái lạc thì tất nhiên vẫn ngựa quen đường cũ không hề đổi thay.