Chương 25: Chỉ là lợi dụng ?

Phòng làm việc của Bách Lâm cũng được bày trí rất gọn gàng có bộ sofa ngồi nhìn ra ngoài trời, anh đang trầm ngâm suy nghĩ, bên ngoài có một người đang đi qua các phòng ban kiểm tra xem xét người đó chính là Quang Tuấn hiện tại làm trợ lý của Bách Lâm, Quang Tuấn cũng lại là bạn thời đại học của Bách Lâm, hai người giúp đỡ nhau, gắn bó nhau Bách Lâm thành lập công ty cũng có sự giúp đỡ của Quang Tuấn, cả hai đều có mục tiêu chung đó là mục tiêu kiếm tiền, và cả hai cũng không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, anh mặc vest xám chỉnh chu, gõ cửa bước vào phòng, hỏi chuyện nhẹ nhàng vì thấy Bách Lâm đang nhìn xa xăm:

Ồ! Bách Lâm, anh có chuyện gì à, sao trông anh có vẻ suy tư thế.

Không sao cả, tôi đang lo lắng một việc thôi.

Quang Tuấn ngạc nhiên ngồi xuống ghế sofa nhìn qua Bách Lâm:

Em đoán không lầm thì có liên quan đến phụ nữ.

Câm ly cafe lên uống Bách Lâm hỏi:

Sao cậu biết?

Quang Tuấn hai tay duỗi ra thành ghế vắt chéo chân cười:

Chuyện dễ đoán mà, nhìn anh là em biết rồi, nhưng có phải cô gái mà mấy năm nay anh cố công theo đuổi.

Bách Lâm nhíu mày nhìn cậu trợ lý, Quang Tuấn cười nói tiếp:

Đó! đó! Chính là thái độ này đã bán đứng anh, đây là biểu thị của người đang yêu nè! Anh đang lo lắng cho cô nàng chứ gì, em còn biết anh đang để cô ta ở trong nhà của anh nữa kìa.

Như trúng được tim mình, Bách Lâm phản ứng phủ định tình cảm cũng như mối quan hệ với Lan Chi bắt đầu giải thích:

Cậu…Thật là! Đó không phải là theo đuổi vì tình yêu. Có nói thì Cậu cũng không hiểu đâu.

Quang Tuấn cười:

Thôi được rồi anh nói em không hiểu thì không hiểu đi, ai mà cãi lại anh được. Nhưng anh định làm thế nào với cô ta? Xưa nay anh nói phụ nữ chỉ gây phiền phức thôi mà.

Bách Lâm cười sơ cằm và nói:

Cô ta chỉ là một bước trong kế hoạch của tôi mà thôi và đúng là tôi cũng có quan tâm đến cô ta, nhưng sự quan tâm đó không phải như cậu nghĩ đâu. Cậu hiểu ý tôi không đó.

Quang Tuấn lắc đầu chậc lưỡi:

Không xong cho sếp tôi rồi. Không lẽ anh muốn làm con rể nhà đó thật à? Không thể được đâu.

Bách Lâm lắc đầu:

Không phải, làm sao mà xảy ra chuyện như vậy được, muốn làm rể nhà đó thì chắc không đến lượt tôi đâu. Vấn đề hiện nay là cô ta đang bỏ nhà ra đi, đây là một điểm mấu chốt, đằng sau cô ta còn có một âm mưu khác, mà âm mưu này tôi nghĩ mình sẽ lợi dụng được, tôi nghĩ âm mưu này giúp cho chúng ta chỉ cần ngồi không cũng có lợi ích không nhỏ đó, cậu kiên nhẫn một chút đi.

Quang Tuấn nhíu mày suy nghĩ. Bách Lâm gật đầu, Quang Tuấn cười và nói:

Âm mưu? Âm mưu gì chứ? Em ngày càng không hiểu được! Anh nói cho em biết chút đi.

Bách Lâm dùng đôi mắt âm u chứa nhiều suy nghĩ khó nhìn thấu:

Đúng là có một âm mưu. Nhưng mà tôi chưa xác định rõ ràng âm mưu đó là nhắm vào ai. Nhưng mà với tôi sẽ là một chuyện rất có lợi.

Quang Tuấn cảm thấy Bách Lâm ngày càng thâm trầm lạnh lùng:

Anh cũng có trong âm mưu đó sao?. Nhưng đó là âm mưu gì? Em giúp gì được cho anh?

Bách Lâm lắc đầu tiếp tục đứng ở cửa sổ sát đất cười cười:

Không sao đâu, đến lúc cần tôi sẽ nói cho cậu biết, và chỉ khi chắc chắn điều đó chúng ta mới sử dụng nó một cách hoàn hảo, cậu hiểu chưa?.

Bách Lâm im lặng và suy nghĩ. Quang Tuấn nói nhẹ nhàng:

Em mong đúng như lời anh nói, em mong anh đừng quên mất mục đích ban đầu của mình. Anh phấn đấu nhiều như vậy, đừng quên những gì chúng ta đã trải qua. Chúng ta khó khăn lắm mới được như ngày hôm nay.

Bách Lâm gạt ngang:

Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, như chính cậu nói đó, phụ nữ chỉ mang lại phiền phức mà phụ nữ như cô ta càng phiền phức hơn. Làm sao tôi có thể động tâm được. Tôi sẽ không động tâm tới cô ta nữa đâu. Đây chỉ là mới bắt đầu, cậu đừng có mà suy diễn như đàn bà.

Quang Tuấn nghiêm túc:

Em nghĩ anh đang nghĩ một đằng làm một nẻo đấy.

Bách Lâm tiếp tục lắc đầu:

Cậu nghĩ sai rồi Tập đoàn Ngô Thụy không dễ gì cho cậu thâu tóm hay khống chế, mọi thứ chúng ta muốn không phải chỉ có bấy nhiêu, hiện tại cô ấy chưa phải là người thừa kế và chúng ta cũng chưa có các quân cờ có lợi cho hành động của chúng ta, chỉ một mình cô ta thì chưa được. Nên tôi chưa thể tiến hành kế hoạch như dự định được. Tôi sẽ làm theo từng bước một, cậu phải có lòng tin với tôi chứ.

Anh định làm gì tiếp theo?

Chưa, hiện tại thì chưa phải lúc làm gì cả, chơi trò chơi mèo vờn chuột một thời gian đã, phải để cô ta tuyệt đối tin tưởng tôi rồi lúc đó sẽ tính nước cờ tiếp theo.

Cô ta chưa đủ tin tưởng anh à? Sự quen biết bảy năm qua không có ích lợi gì sao?

Cũng không hẳn là không tin nhưng cô ta thông minh hơn vẻ ngoài của cô ta. Cậu đừng để vẻ ngoài yếu đuối của phụ nữ đánh lừa. Cô ta khác xa những gì cậu nghĩ.

Quang Tuấn ngồi uống trà và trầm ngâm, anh biết Bách Lâm chỉ là đang che giấu anh về cảm xúc thật sự thôi, thở dài và uống ngụm trà đắng:

Bách Lâm, hy vọng là em không nghĩ đúng như những gì em nhìn thấy. Hy vọng là em sai. Anh ngày càng lún sâu vào chuyện này thì e rằng anh sẽ là người chịu thiệt.

Bách Lâm cũng ngồi lướt ipad xem tin tức, thì thấy bài báo lá cải một cuộc đào hôn ngoạn mục của một hotgirl miền tây và thiếu gia đồng tính. Quang Tuấn bình luận:

Báo lá cải viết thật sự rất thô thiển.

Đọc là biết nói đến Lan Chi. Bách Lâm lại cố gắng che dấu cảm xúc xôn xao trong lòng của chính mình, đó là một cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời, có thật sự là chưa bao giờ yêu? Có thật sự là không yêu, và thật sự Lan Chi chỉ là công cụ để “lợi dụng” thôi sao?

“Lợi dụng”! Từ này cũng quá là tàn nhẫn. Yêu không được nên lợi dụng? Tự chế giễu bản thân.