Chương 11

“Một chút chuyện riêng xích mích, đi tìm thì không thấy.” Ánh mắt Trương Vĩ trốn tránh, không trực tiếp trả lời vấn đề của Nhan Vũ, chỉ gấp gáp hỏi, “Chị biết cảnh sát địa phương sao? Chúng ta có thể tìm được Thì Mâu Mâu không?”

Nhan Vũ bước nhanh vào cục cảnh sát, “Tôi không biết.”

Cô thì có năng lực gì? Nhan Vũ cũng chỉ là người bình thường.

“Nhan Vũ?”

Nhan Vũ lập tức ngẩng đầu, Bạch Trạch đi tới, nhìn thấy ánh mắt chần chờ của hai người con trai sau lưng cô, “Sao cô còn dẫn theo hai người thế?”

“Bạn của tôi.” Nhan Vũ nói, “Bạn của hai người đó hôm trước mất tích ở huyện Thanh Hà.”

Bạch Trạch nghiêm mặt, “Báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi, bọn họ bảo bọn tôi đợi.” Trương Vĩ lập tức tiến lên.

“Đợi cái gì? Mất tích đâu phải chuyện nhỏ, tôi đưa hai cậu đi hỏi chuyện gì đã xảy ra.” Bạch Trạch xoay người rời đi, đi được một nửa bỗng quay đầu lại, “Nhan Vũ, chuyện điện thoại buổi chiều bàn lại nhé.” Anh ta giơ cổ tay lên xem giờ, nói, “Mọi việc phát triển bất ngờ, không kịp điện thoại cho cô.”

“Vậy cũng được.” Nhan Vũ không biết anh có chuyện gì, có phải là đám buôn người có tiến triển gì mới không, “Chuyện của bạn tôi phải làm phiền anh rồi.”

“Không cần khách sao, công việc của tôi mà.”

Nhan Vũ muốn đi vào cùng với họ nhưng điện thoại trong túi áo lại rung, Nhan Vũ lấy điện thoại ra.

Gọi đến là dãy số lạ, cô lập tức đề cao cảnh giác.

Bắt máy liền ấn phím ghi âm.

“Alo.”

“Có phải Nhan Vũ không? Tôi là Khương Nghị.” Trong điện thoại là tiếng một người đàn ông, anh ta nói, “Tôi tới huyện Thanh Hà rồi.”

“Có cần tôi đón cậu không?” Nhan Vũ đè suy nghĩ đang hỗn loạn trong lòng xuống, đi ra cục cảnh sát. Vừa rồi còn trời quang mây tạnh, thoáng cái đã mây đen đầy trời, chẳng lẽ lại muốn mưa? Không khí ngột ngạt bao phủ trên đầu khiến cô thở không nổi.

“Cô đang ở chỗ nào, tôi bắt xe tới.”

“Vậy cũng được, tôi đang ở cục cảnh sát Thanh Hà.”

“Tôi lập tức tới ngay.”

Nhan Vũ để di động vào trong túi, quay đầu nhìn thấy Trương Vĩ đang gấp gáp chạy tới, cô sờ mặt, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Số điện thoại của chị là bao nhiêu?” Trương Vĩ không dám nhìn thẳng vào mắt Nhan Vũ, gãi đầu nói, “Tôi không có ý gì khác, chuyện của Thì Mâu Mâu cũng chưa kết thúc, lúc về lại có tin tức thì liên lạc với chị kiểu gì?”

Nhan Vũ đọc ra một dãy số, “Không sao, vừa rồi quên nói cho cậu biết.”

Trương Vĩ vội vàng lưu lại, “Tôi đi trước, có gì điện thoại sau.”

“Được, có gì cho tôi biết.” Cô không đi theo sau.

Nhan Vũ vốn định đi, lại nhớ tới một việc liền dừng bước, khoảng thời gian sau khi mất tích rất quan trọng, có thể tìm được người hay không đều dựa cả vào mười mấy giờ bọn họ tìm kiếm.

Nhan Vũ chờ hơn 10 phút, Trương Vũ và Lôi Bằng lần nữa đi ra.

“Chị còn chưa đi à?” Trương Vĩ bước nhanh đến trước mặt Nhan Vũ, “Tôi lại nghĩ chị đi rồi chứ.”

“Điều tra thế nào rồi?”

“Đội trưởng Bạch nói đã điều động cảnh sát thăm dò từng camera giám sát trên đường rồi, có manh mối gì sẽ cho chúng ta biết.”

Nói chuyện một lúc, một xe cảnh sát mở cửa đi ra ngoài.

“Hi vọng có thể nhanh chóng tìm được người.” Nhan Vũ nhìn ra đường, nói, “Các cậu ai có ảnh của Thì Mâu Mâu không? Tôi tìm đài truyền hình phát thông báo tìm người.”

“À?” Trương Vĩ nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lôi Bằng, nói, “Phát thông báo tìm người? Vậy Cha mẹ Thì Mâu Mâu không phải cũng biết sao?”

“Cha mẹ cô ấy còn chưa biết ư?” Nhan Vũ ngẩn ra vài giây, “Cô ấy đi chơi, cha mẹ cô ấy biết không?”

“... không biết.”

“Gan mọi người lớn thật, mất tích quá 24 tiếng mà cha mẹ cô ta còn không biết?” Nhan Vũ không biết nói gì cho đúng, “Nhanh đi liên lạc với cha mẹ của cô ấy đi, cho dù là vui đùa, thì cũng phải thông báo cho người giám hộ của cô ấy chứ, bằng không thì ai gánh trách nhiệm đây?”

“Tôi liên lạc với cha mẹ cô ấy cho.” Lôi Bằng lấy điện thoại di động ra, ngón tay hơi run rẩy, nói, “Tôi có số của cha mẹ cô ấy.”

“Ảnh chụp tôi bắn bluetooth cho cô.” Trương Vĩ thấy Lôi Bằng muốn gọi điện, bọn họ không thể giấu diếm được nữa. Lấy điện thoại ra, nói với Nhan Vũ, “Đến lúc này, không còn gì quan trọng hơn tìm được Thì Mâu Mâu.”

Lúc Nhan Vũ và Trương Vĩ bật bluetooth, một chiếc taxi dừng lại.

“Nhan Vũ?”

Nhan Vũ quay đầu lại thấy một người con trai cao gầy, lưng đeo hai cái túi đi tới bên này, ai đây?

Người đàn ông đi đến trước mặt Nhan Vũ, đưa ra giấy chứng nhận nói, “Tôi là Khương Nghị.”

Nhan Vũ bắt tay anh ta và trả giấy chứng nhận lại, rút tay về. Trên điện thoại báo nhận ảnh thành công, nói với Trương Vĩ, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Trương Vĩ không đáp lại, Nhan Vũ cầm lấy điện thoại, “Tôi sẽ nhanh chóng phát thông báo tìm người ra ngoài.”

Lôi Bằng vừa nói chuyện điện thoại xong, mặt cậu ta đỏ lên, cầm di động không nói một lời.

“Cậu là Khương Nghị?”

Khương Nghị gật đầu: “Là tôi.”

“Đi rồi nói sau.” Nhan Vũ đi qua bên kia, đi ngang qua Khương Nghị, thấy sắc mặt anh ta trắng bệch liền liếc qua một chút, “Cậu không thoải mái?”

“Hơi bị say xe thôi.” Khương Nghị quơ quơ, đứng vững đi theo Nhan Vũ, “Bây giờ đi đâu thế?”

“Đi ăn cơm, sao? Cần nghỉ ngơi à?”

Nhan Vũ đã đủ trẻ rồi, chủ nhiệm Tần lại còn sắp xếp cho cô một người tuổi còn trẻ như vậy? Sự kết hợp này cũng thật là khéo! Không biết có làm nên chuyện không?

“Giấy chứng nhận cũng đừng tùy tiện lộ ra, tình thế ở đây không tốt lắm.”

Lông mày Khương Nghị nhíu chặt lại, “Hôm nay không có công việc gì sao?”

“Có, tôi có người bạn bị mất tích, bây giờ đi phát thông báo tìm người, trước tìm một chỗ cho cậu nghỉ ngơi, lát nữa cậu liên hệ tòa soạn báo và đài truyền hình thành phố.” Nhan Vũ đang nói được một nửa, không thấy tiếng bước chân đâu, “Khương Nghị?”

“Tôi cảm thấy có hơi không thoải mái.” Mồ hôi trên trán Khương Nghị rơi xuống dưới, anh ta không tìm được thùng rác, bèn ngồi xổm bên ven đường ói ra.

Nhanh Vũ rất nhanh hoàn hồn, bước tới.

“Sao thế?”

“Hơi buồn nôn, thở không ra hơi.” Sắc mặt Khương Nghị trắng bệch, nói, “Có lẽ là say xe.”

Vị trí của Thanh Hà có rất ít người bị phản ứng cao nguyên, nhưng cũng có ngoại lệ, Khương Nghị có phản ứng cao nguyên, tình huống có vẻ rất nghiêm trọng.

Anh ta còn phát sốt, Nhan Vũ cảm thấy chủ nhiệm Tần đang tạo thêm phiền phức cho cô, hỗ trợ chỗ nào chứ? Cô thu xếp cho Khương Nghị nằm viện, lấy phí trở về mua cháo cho Khương Nghị. Tình hình Khương Nghị chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt không khó coi như trước, Nhan Vũ mở cháo để trên tủ đầu giường.

“Cậu nghỉ ngơi đi, có gì cần gọi điện cho tôi, công việc không có quan trọng.”

“Thật có lỗi, tôi cũng không nghĩ tới sẽ bị như vậy.” Khương Nghị tuy hô hấp vẫn còn chút khó chịu, nhưng tổng thể tình huống cũng đã khá lên nhiều.

“Dưỡng bệnh cho tốt nhé.”

Nhan Vũ thật sự rất suốt ruột, ra khỏi bệnh viện là đến thẳng khách sạn, phát thông tin tìm người trên Microblogging. Liên hệ với chủ nhiệm Tần để ông ấy liên hệ với tòa soạn báo và đài truyền hình thành phố, đưa ra thông báo tìm người, nhờ vả xong, chủ nhiệm Tần hỏi: “Khương Nghị tới rồi hả?”

“À, có chút phát sốt, đang ở bệnh viện này.”

“Thể chất thằng nhóc này kém quá.” Chủ nhiệm Tần thở dài một hơi, “Cô xem cậu ta, nếu không thì hai người rút về trước đi.”

“Rõ rồi.”

Sau khi cúp máy, Nhan Vũ mở Weibo, tag mấy người V có lực ảnh hưởng lớn vào.

Không nhất định sẽ có người phát tin giúp cô, nhưng càng nhiều tag thì càng nhiều hi vọng hơn một chút.

Buông máy tính bảng xuống, Nhan Vũ đưa tay phủ ở mặt đất, hít sâu một hơi.

Hi vọng Thì Mâu Mâu bình an trở về.

Nhan Vũ ra khách sạn mua điện thoại có camera, cất vào túi. Bây giờ cô không thể cái gì cũng không làm, ngồi chờ chết cũng không phải tính cách của cô.

Bạch Trạch không liên lạc với cô, không biết có phải bên kia đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn không. Nhan Vũ trực tiếp tới quán mì hoành thánh, không phải quán cơm, trong tiệm một người cũng không có, chủ tiệm ngẩng đầu, chân gác lên ghế uống rượu.

“Chào ông.”

Chủ tiệm quay đầu lại thấy Nhan Vũ, giật mình vội vàng đứng lên, “Là à? Cô đến ăn mì hoành thánh à?”

Người này vậy mà nhớ rõ cô, Nhan Vũ quan sát người chủ tiệm, là một người đàn ông trung niên rất bình thường.

Trí nhớ sao tốt vậy?

“Không phải.” Nhan Vũ lắc đầu, cô kéo ghế nhựa ra ngồi xuống, quạt điện trên đỉnh đầu hữu khí vô lực quay, chịu không nổi gánh nặng mà kêu kèn kẹt. “Tôi muốn hỏi ông một chuyện.”

“Hỏi tôi?” chủ tiệm nở nụ cười, ông ta lại ngồi trở lại, “Hỏi tôi cái gì đây?”

“Trần Tranh đang ở đâu?”

“Trần Tranh?” Chủ tiệm nhướng mày, “Cô tìm anh ta làm gì?”

Nhan Vũ đưa tay lướt qua những sợi tóc rối loạn, vuốt chúng ra sau vành tai, mơ hồ không rõ, nói, “Việc tư, bây giờ tôi không tìm thấy anh ta.”

Chủ tiệm hứng thú nhìn chằm chằm Nhan Vũ.

Không khí khô nóng, những con ruồi quanh quẩn nháo nhào trên không trung.

Nhan Vũ tính toán đúng thời điểm, đứng lên, “Không biết coi như xong, đã quấy rầy rồi.”

“Chớ đi mà.” Chủ tiệm cũng đứng lên, nói, “Tính cách cô nóng nảy quá.”

Nhan Vũ dừng chân, “Thật sự có việc gấp, nếu không tôi sẽ không tới nơi này.”

“Đi thẳng hết con đường trước mặt này, quẹo trái, đi vào nhà ngang, tầng năm cửa thứ nhất tay phải.” Chủ tiệm nói, “Địa chỉ tôi cho cô rồi, có thể tìm được hay không còn do may mắn của cô.”

“Cảm ơn.”

Nhan Vũ rất muốn biết Trần Tranh rốt cuộc là người như thế nào, anh ta có thể tìm được chỗ cư trú của bọn buôn người, chắc chắn biết nhiều điều hơn cô. Cô nhất định phải gặp Trần Tranh, thời gian Thì Mâu Mâu mất tích chưa lâu, có lẽ sẽ lấy được tin tức hữu dụng từ chỗ anh ta.

Chỗ ở của Trần Tranh là một nhà ngang cực kỳ cũ nát đã bị năm tháng ăn mòn. Tường bao bên ngoài bong ra từng mảng, để lộ bề ngoài xấu xí, cực kỳ nghèo nàn.

Đi vào trong, cảm giác mát mẻ bỗng nhiên đập vào mặt.

Mùi nấm mốc ẩm ướt tràn ngập trong không khí, Nhan Vũ tìm thấy bậc thang để đi lên.

Đột nhiên cô không kịp đề phòng, cánh tay của một người đàn ông trên lầu hai suýt va thẳng vào mặt cô, Nhan Vũ và anh ta đều lui về phía sau một bước, trái tim Nhan Vũ đập bình bịch, cô nhìn anh ta một cái rồi lách qua đi lên làu.

Người đàn ông dùng tiếng địa phương nói mấy câu gì đó nhưng Nhan Vũ nghe không hiểu.

Tầng năm là tầng cao nhất, độ ấm dần tăng. Không phải là Nhan Vũ không sợ, Trần Tranh này Hắc Bạch cô cũng không biết, đến tìm anh ta là một nước cờ hiểm. Nhan Vũ lấy ra di động ấn nút ghi âm, đóng lại để vào túi quần.

Cửa thứ nhất bên tay phải, đóng thật chặt. Cửa sắt loang lổ vết rỉ màu đỏ sậm, bên trên không có dấu vết dư thừa, chỉ là một cái cửa đơn giản.

Nhan Vũ nhấc ngón tay gõ nhẹ.

Không có ai đáp lại.

Cửa sắt đấu với ngón tay, đương nhiên ngón tay bại trận, cô đổi lại cả bàn tay gõ cửa.

Vẫn không có người đáp như trước.

Không ở nhà à?

Nhan Vũ lui ra phía sau hai bước, muốn vịn từ phía cửa sổ nhìn vào, còn chưa bắt đầu lấy đà. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Nhan Vũ nhanh chóng quay đầu lại đập phải ánh mắt đàn ông đen kịt.

Trần Tranh trong tay mang theo túi nhựa, mặc áo ba lỗ đen, quần jean vì giặt nhiều nên đã bạc thếch, từng bước lên cầu thang.

Nhan Vũ có hơi xấu hổ, ngón tay chà xát ở sau lưng, thoáng cái trên mặt nở nụ cười.

“Trần...”

Trần Tranh đi tới, Nhan Vũ lập tức lui xa một mét.

Trần Tranh bỏ ra chìa khóa mở cửa, nói, “Tìm tôi có việc à?”

Giọng của anh ta rất nặng.

Nhan Vũ nhìn thấy tay anh ta mang theo túi nhựa, khí nóng trong túi mì hoành thánh tạo thành sương mù.

“Có việc.”

Trần Tranh vào cửa ném chìa khóa lên trên mặt bàn, bỏ mì hoành thánh vào phòng bếp, đi tới đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi, chớp mắt nhìn Nhan Vũ chằm chằm, “Cô thật sự không sợ chết sao?”

Nhan Vũ sợ chết, nhưng cô vẫn đến tìm Trần Tranh. Phòng ở rất nhỏ, điều kiện đơn sơ.

“Sao có thể không sợ chết? Là con người thì đều sợ chết.” Nhan Vũ cười cười, “Tuy nhiên, tôi tin anh sẽ không gϊếŧ tôi.”

Dưới đất là màu xám của xi măng, một cái giường lớn, một chiếc bàn vuông.

“Anh không mời tôi ngồi sao?” Nhan Vũ cố gắng tự tìm lời để mở cuộc đối thoại, “Tốt xấu gì thì tôi cũng là khách mà.”

Trần Tranh ngậm điếu thuốc, đi tới giật một cái khăn, lau trên mặt ghế, đặt tới trước mặt Nhan Vũ, “Ngồi đi.”

Nhan vũ không khách khí với hắn nữa, ngồi xuống, “Cảm ơn.”

“Nói đi.” Trần Tranh cầm một nửa điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống trở thành khói bụi.

“Anh là cảnh sát à?” Nhan Vũ hỏi thẳng, cô dứt khoát nhìn thẳng Trần Tranh, “Bọn họ chuyển đến chỗ nào rồi?”

“Không phải.” Trần Tranh lắc đầu, cầm lấy điếu thuốc. Vòng khói lăn trong không khí, anh ta hơi cong môi, “Tôi không biết.”

Nhan Vũ không nói lời nào, đôi đồng tử trong veo nhìn Trần Tranh.

Im lặng một lát, cô mở miệng, “Tôi có người bạn mất tích, tôi phải tìm được cô ấy.”

“Tìm cảnh sát đi.” Trần Tranh dời mắt, “Trên người tôi không có thứ cô muốn điều tra đâu.”

Nhan Vũ không nhúc nhích, lực chú ý của cô dừng ở chỗ ngón tay Trần Tranh. Điếu thuốc trên đầu ngón tay lập lòe, làn sương mù màu trắng từ từ bay lên.

“Trần tiên sinh, nếu không ăn thì mì hoành thánh của anh sẽ nguội mất.”

Trần Tranh lại thả đầu thuốc vào môi, nhướng mày. Một lúc sau anh ta ném tàn thuốc vào thùng rác, cười Xùy ~ một tiếng, “Cô quan tâm nhiều việc quá đấy.”