Chương 12

Nhan Vũ cười cười, ánh mắt dừng lại trên người Trần Phi.

Trần Phi: “Cô đến Thanh Hà có mục đích gì?”

“Điều tra án, tôi là phóng viên pháp chế.” Nhan Vũ đứng lên, lấy trong túi ra chứng nhận phóng viên, dứt khoát đánh cược một lần, nghiêm mặt nói: “Tôi không biết anh là ai, hôm qua anh xuất hiện ở chỗ này, tôi đoán anh cũng quan tâm người bị lừa bán? Hôm qua Thiên Cảnh chưa bắt được người, thời gian có ý nghĩa với tính mạng, tôi chỉ muốn những cô gái kia có thể bình an trở về.”

Trần Phi không nhìn chứng nhận phóng viên của cô.

“Chủ nghĩa quá lý tưởng, chuyện này cô không quản được, đừng dấn thân vào nữa.”

“Bọn chúng không phải tổ chức buôn người sao? Thế lực lớn như vậy?”

Trần Phi nhíu mày, trầm mặc vài giây mở miệng, “Cô nghĩ đơn giản vãi.”

“Anh có biết chuyện gì hay không?” Cô nhìn Trần Phi, Trần Phi không trả lời, Nhan Vũ chuyển chủ đề, “Anh là người thành phố nào?”

“Ây.” Trần Phi để lộ ra trên bả vai có một vết sẹo, con ngươi rũ xuống, chỉ ngón tay vào cửa ra vào, “Đi thôi.”

“Cha tôi từng đảm nhiệm đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố B, ông ấy tốt nghiệp đại học công an ở thành phố B. Ông ấy dạy tôi một vài kĩ thuật bắt người, tôi không có học nhiều, lần thứ nhất gặp cô tôi đã hoài nghi, chính là thân pháp này.” Nhan Vũ cất chứng nhận phóng viên lại vào trong túi, cô nhìn tới Trần Phi hơi biểu lộ, “Tôi muốn biết, trong đó có liên hệ như thế nào?”

Trần Phi lần nữa đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, con mắt màu đen nặng nề của hắn rơi trên người Nhan Vũ.

Trầm mặc trọn vẹn một phút đồng hồ, Trần Phi mở miệng, “Tôi tốt nghiệp được năm năm.” Hắn căng khóe miệng, “Nhan tiểu thư, còn muốn hỏi gì không?”

“Quấy rầy rồi.” Nhan Vũ bên trong đã nắm chắc, gật đầu, “mỗi lựa chọn đều không bắt buộc.”

Cửa đóng lại, thuốc lá của Trần Phi cũng tắt.

Đi qua mở túi mì hoành thánh, mì hoành thánh sớm đã nguội.

Trần Phi không có khẩu vị, ăn hết nửa bát, cầm điện thoại nhắn một cái tin rồi đi ra ngoài.

Đi ra chỗ nhà ngang lờ mờ, vẻ lo lắng dần tan, 太阳探头探脑的露出半张脸.

Nhan Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài một tiếng.

Lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Phong, rất nhanh, Thẩm Phong bắt máy.

“Em còn biết đường gọi cho anh?” Thẩm Phong trực tiếp lấn át, bắt đầu giảng dạy, “Nhan Vũ, em quá tùy hứng rồi.”

“Dừng lại đã.” Thẩm Phong giống như cha cô vậy, lúc mắng người thì mắng không dứt, “Em có việc hỏi anh.”

“Chuyện gì? Nói đi.”

“Giúp em điều tra một người.”

“Em lại muốn làm cái gì thế?” Thẩm Phong nói, “Nhan Vũ, anh có chuyện này muốn nói trước mặt em, bao giờ em trở về?”

“Hiện tại em có liên quan tới điều tra buôn người, chuyện gì thế? Trong điện thoại không thể nói ra sao?”

“Em vẫn còn điều tra vụ buôn người đó sao? Chỗ đó rất nguy hiểm.” Thẩm Phong che giấu cảm xúc, “Điện thoại không tiện nói, chờ em trở về nói sau vậy.”

“Thẩm đại ca, giúp em điều tra một người được hay không, gần đây em gặp hắn ở Thanh Hà, mà không quen biết ai.”

“Có chuyện gì quan trọng vậy?”

“Bọn anh chắc là bạn học với nhau, người thành phố B. Tên là Trần Phi, khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta nói từng tốt nghiệp đại học công an thành phố B, đúng rồi, tốt nghiệp được tầm năm năm lẻ rồi.”

“Trần Phi?” Thẩm Phong lặp lại một lần, “cái tên này nghe quen quen, em chờ chút, anh đi điều tra.”

Cúp điện thoại, Nhan Vũ đi ra ngõ nhỏ, điện thoại Thẩm Phong gọi điện tới.

“Tốt nghiệp năm năm có hai người Trần Phi, phù hợp với điều kiện đang ở Thanh Hà thì chỉ có một người. Không biết có phải người này hay không, tài liệu anh đã gửi thư cho em rồi. Nhan Vũ, thế lực bên Vân Hải nghiêm trọng hung dữ hơn em tưởng, đừng dây vào chính mình.”

“Em biết rồi, cảm ơn anh.”

Cúp máy, Nhan Vũ vội vàng chạy về khách sạn. Bật máy tính lên, nhận thư, hình ảnh trong bộ nhớ không có hiển thị, Nhan Vũ trước đây đã thấy tài liệu cá nhân về Trần Phi. Nhan Vũ đọc nhanh như gió, lướt xuống, ảnh chụp đột nhiên hiện lên.

Trần Phi? Trong hình, hắn cực kỳ trẻ, mặc bộ đồng phục cảnh sát màu xanh da trời, mặt mày tuấn lãng.

36 tuổi, tốt nghiệp đại học công an, từng nhậm chức công an tại thành phố B, lẻ bảy năm vì cố ý gây thương tích mà bị phán bốn năm tù, tư liệu dừng từ đây.

Nhan Vũ nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh người đàn ông trầm mặc, mặc áo ba lỗ quần jean, so với trong tấm ảnh như là hai người khác nhau vậy.

Năm giờ chiều Nhan Vũ gặp được Bạch Trạch, hai người quyết định chỗ hẹn là ở tiệm cơm. Bạch Trạch vào cửa rót hai chén nước, buông cốc.

“Thật xin lỗi, đã tới trễ.”

“Có chuyện gì thế? Thì Mâu Mâu có tin tức gì sao?”

“Không có.” Bạch Trạch lắc đầu, “Bạn cô một chút tin tức cũng không có, kiểm tra camera giám sát cũng không có kết quả. Cùng lắm ở Thanh Hà, phương tiện còn rất đơn sơ, hệ thống giám sát không hoàn thiện, không có manh mối cũng không phải quái lạ lắm.”

Nhan Vũ như có điều suy nghĩ.

“Buổi sáng anh gọi điện cho tôi là muốn báo tin gì thế? Hiện tại có còn cần không?”

“Không cần.”

Bạch Trạch lại uống một hớp nước lớn, nắm chén trà, như có điều suy nghĩ nói, “Buổi sáng chúng tôi nhận được tin xác minh, tối hôm qua khu Thanh Bình không có băng đảng bọn buôn người. (昨晚清平区确实有人贩子团伙作案.)”

Khó trách tối hôm qua bọn họ không bắt được người, hóa ra là không tin lời Nhan Vũ. Bắt người sai thời điểm, bây giờ biết đi đâu tìm manh mối đây? Nhan Vũ quả thật muốn cười lạnh.

“Buổi sáng hôm nay chính là triển khai hành động, tiếc là không có bất cứ cái gì liên quan tới vụ buôn người.”

‘Tôi nhớ biển xe của hắn.” Nhan Vũ nhớ tới điểm quan trọng này, lập tức nói ra, “Có thể xuất phát từ manh mối này hay không?”

Bạch Trạch đọc lên một chuỗi số, nói, “Cái này đúng không? Bọn chúng ném biển số đi rồi.”

Nhan Vũ vừa bừng lên ngọn lửa hi vọng, liền bị dập tắt.

“Vậy bây giờ manh mối hoàn toàn không có?”

“Không khác nhau là mấy.” Bạch Trạch nói ra, “buổi tối tôi trở lại thành phố J, bạn cô mất tích ở Thanh Hà, tỷ lệ tìm được người rất thấp. Cái này không ai có biện pháp gì cả, Thanh Hà chỉ là thứ huyện, cũng có thể do diện tích rộng, rừng núi lớn, muốn tìm một người quả thực rất khó khắn.”

Nhan Vũ đưa tay ấn huyệt thái dương, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì, mím môi nói ra “Trước kia tôi cùng với Thì Mâu Mâu ở ven bờ suýt chút nữa thì bị mấy người chèo thuyền sát hại, tôi không biết việc Thì Mâu Mâu mất tích có liên quan tới họ hay không?”

“Sát hại?” Bạch Trạch kinh ngạc, “Việc này cũng quá càn rỡ rồi, cô có báo cảnh sát hay không?”

“Báo cảnh sát rồi, sự việc cũng không giải quyết được gì. Tôi lấy thân phận là du khách, nửa đường người chèo thuyền nói thuyền không còn dầu, phải về nhà lấy. Mấy người chúng tôi có vài người rời thuyền đi theo, không lâu sau người chèo thuyền mang theo dao bầu muốn gϊếŧ bọn tôi. Nếu như không phải tôi chạy nhanh, hiện tại có lẽ không còn mạng mà nói chuyện phiếm với anh rồi.”

“Cụ thể thôn nào cô có biết không?”

“Tên thôn thì tôi không biết, nhưng tôi nhớ địa điểm, có thể dẫn anh qua đó.”

“Đây cũng là phương hướng, ngày mai tôi cùng cô qua xem.”

“Làm phiền anh rồi.”

Buổi tối, Nhan Vũ đến xem Khương Nghị, hắn ta bệnh ỉu xìu xìu nằm trên giường, mặt xanh xao.

Sự giúp đỡ lần này qua vài ngày nữa thì sắp xếp trở về, thuần túy chính là đang cản trở cô. Nhan Vũ và hắn không quen nhau, cũng không nói chuyện gì nhiều, hai người nhìn nhau không nói gì, cũng xấu hổ, xong việc mỗi người một đường.

Bệnh viện cách khách sạn không xa, mấy ngày nay Nhan Vũ bị giày vò cũng mệt mỏi, cô muốn đi bộ trở về. Được nửa đường Trương Vĩ gọi điện tới, Nhan Vũ bắt máy nghe.

“Tìm được Thì Mâu Mâu rồi hả?” Nhan Vũ liền vội vàng hỏi.

“Không có.” Ngữ khí Trương Vĩ có chút mệt, “ngày mai cha mẹ cô ấy có thể sẽ tới, mà hiện tại một chút tin tức cũng không có. À đúng rồi, Nhan Vũ, sao cô còn chưa đi? Trước khi nghe tin Thì Mâu Mâu cô nói cô phải về thành phố B mà.”

“Đến thành phố J, công ty lại có nhiệm vụ tới.” Nhan Vũ thuận miệng nói dối. “Rốt cuộc thì tại sao Thì Mâu Mâu lại giận dỗi chạy đi vậy? Có thể kể không?”

Trương Vĩ trầm mặc, Nhan Vũ cảm thấy trong đó có chuyện , “Không hỏi chi tiết, tôi không biết đi đâu tìm Thì Mâu Mâu. Trương Vĩ, bây giờ không phải lúc để tính tình đùa nghích, có phải cậu cùng với Thì Mâu Mâu có mâu thuẫn gì rồi hả?”

Một chiếc xe Minibus đột nhiên dừng gấp sát ở bên người, Nhan Vũ theo bản năng tránh đi, đến bên cạnh người trên vỉa hè.

“Trương Vĩ, nếu không chúng ta gặp mặt nói chuyện đi?”

Từ trên xe xuống một người phụ nữ trung niên, đi tới trước mặt Nhan Vũ cản đường của cô, “Cô là Nhan Vũ sao?”

Nhan Vũ sững sờ, vừa muốn trả lời đột nhiên kịp phản ứng, nhanh chóng sờ lên khóa sắt trên cổ tay, “Tôi không biết.”

“Cô chính là Nhan Vũ lại còn nói không biết?” người phụ nữ một lát bắt được cánh tay Nhan Vũ, Nhan Vũ tay kia còn cầm điện thoại, bèn nhấc chân hướng về phía cô ta đá vào bụng. Cô không nghĩ tới cô ta cũng có chút võ công, nghiêng người tránh đi đòn công kích Nhan Vũ. Tay còn đang nắm tay của Nhan Vũ, quay người hướng vào trong xe hô to, “Động tác nhanh lên xem nào!”

Tay Nhan Vũ bị nắm lấy hết sức, không có thời gian đi lấy vũ khí phòng thân. Chộp tới mặt cô ta mà đánh tới, một chiêu tàn nhẫn. Người phụ nữ cuối cùng cũng buông lỏng tay cô, Nhan Vũ rút ra khóa sắt, đánh về hướng người đàn ông đang nắm cô.

Nam nhân vừa bị đánh, bụm mặt thống khổ gào lên một tiếng, mặt khác ba người còn lại rút gậy ra đánh tới tấp lên người Nhan Vũ, Nhan Vũ trốn không kịp bị đánh vào đầu và vai.

Cô cũng đỏ mắt, ra tay càng thêm hung ác.

Nhan Vũ quật ngã một hai người đàn ông thì không sao, nhưng bốn người, trừ khi cô có ba đầu sáu tay.

Người đàn ông sau lưng nhào lên ôm lấy Nhan Vũ, một người khác liều lĩnh kéo khóa sắt trong tay Nhan Vũ. Đoạt được khóa sắt, hắn đạp vào bụng Nhan Vũ. Nhan Vũ dùng toàn lực, một cái ném vai liền đem người đàn ông ôm mình ném ra ngoài.

Thấp người tránh thoát một đòn công kích, quay người bỏ chạy.

“Cứu mạng! Gϊếŧ người!”

Bảy tám giờ, huyện Thanh Hà phồn hoa trên đường còn có không ít người, chứng kiến Nhan Vũ bị mấy người đàn ông truy đuổi, liền muốn ngăn cản.

“Đó là vợ tôi, bớt lo chuyện người khác đi!”

Quần chúng vây xem trong nhất thời không dám tiến lên nữa, liền nhao nhao mở đường.

“Vợ à! Theo anh trở về, van em.” Một người đàn ông khàn cả giọng dùng giọng địa phương hô, “Vợ à, cơ thể em không tốt, chạy nữa tốt xấu ra sao thì anh cùng con làm sao đây!”

Nhan Vũ nghe xong đại khái thầm nghĩ không ổn, trước mặt bác gái giữ chặt cánh tay nàng, “Cô chạy đi đâu à? Có lời gì cùng chồng cô nói đi!”

“Tôi không biết anh ta!” hiện tại Nhan Vũ cũng tức giận, đẩy bác gái hoảng hốt chạy bừa về phía trước, “Cứu mạng! Bọn buôn người!”

Mấy người đã đuổi tới trước mặt.

Đây là âm mưu rất lão luyện, Nhan Vũ nghe nói qua vô số lần, lại không nghĩ rằng có một ngày lại bị dùng đến trên người mình.

“Vợ à, em đừng chạy! Phải nghĩ cho con chúng ta!” người đàn ông lạ lẫm đột nhiên nhào lên ôm lấy Nhan Vũ , Nhan Vũ hung hăng đạp hắn, hô to cứu mạng. Hắn hướng về bụng Nhan Vũ đạp hai cái, một người khác vội cầm dây thừng đến buộc tay chân Nhan Vũ, một bên giải thích với người bên cạnh, “Phụ nữ nhà tôi tinh thần có vấn đề, rất xin lỗi, rất xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi.”

Nhan Vũ không thể bị trói đi, mặc kệ đám người này là ai, bị mang đi, Nhan Vũ chắc chắn không còn đường sống. Căn đúng thời điểm, Nhan Vũ nhanh chóng bắt lấy dây điên ở cửa hàng bên cạnh vung tay quấn ở cổ người đàn ông, mãnh liệt dùng sức đem người ngã xuống đất. Cánh tay của cô cũng sát đến tường, nóng rát đau, không quan tâm, Nhan Vũ lao thẳng ra.