Chương 48: Vụt Mất

Những ngày tháng sau đó diễn ra êm đẹp. Một ngày nọ Taehyung đem về cho Jungkook một bé chó vừa to lại vừa xinh. Cậu cũng vì món quà mà ngày nào cũng tủm tỉm hôn hít hắn. Nhưng không tài nào biết con chó tưởng chừng rất dễ thương đó lại là chó chuyên nghiệp đã được huấn luyện kĩ càng. Gần đây Pao có gặp mặt hắn, nhắc nhở về một số thay đổi về bản kế hoạch. Cũng vì thế mà Taehyung thường xuyên vắng mặt tại nhà. Dần thì cậu cũng thấy lo, sợ hắn có người khác bên ngoài. Đã vậy mấy tuần nay cậu với hắn chưa thân mật được lần nào quả thực Jungkook cực kì bức xúc

- Này! Anh lại chuẩn bị đi đâu vầy.

Taehyung vừa bước chân ra khỏi cửa liền bị cậu tóm lại. Vẻ mặt cực kì kiên định không để hắn đi mất. Hắn chỉ cười hiền xoa nhẹ đầu cậu

- Anh có chút việc. Sẽ về với em sau.

Cái đầu nhỏ của Jungkook cúi xuống, cậu mím chặt môi để không phát ra tiếng nấc. Hắn nhìn bé yêu của mình như vậy cũng không tài nào nén nổi cơn đau. Đôi mắt thấp thoáng lên một nỗi buồn và sự áp lực khó nói. Hắn gỡ tay cậu ra, lấy lại vẻ nghiêm túc, tạm biệt cậu rồi liền lên xe rời đi. Cậu nhìn theo chiếc ô tô dần khuất bóng, nước mắt liền tí tách nhỏ từng giọt xuống đất.

- Anh là đồ thất hứa...

Taehyung ngồi trên xe lặng nhìn bầu trời mây đen ùn ùn kéo tới. Vang vọng theo những tiếng sấm. Trong khoảng khắc hắn lại chợt nhớ tới bé cưng của hắn. Jungkook sợ sấm lắm, có lần hắn và cậu đang làm mà trời đột nhiên đổ mưa với những đợt sấm rền vang. Cậu khóc thét lên vì sợ rồi phải dừng giữa chừng trong khi hắn chưa kịp giải toả cơn bức bối. Nghĩ tới hắn liền bật cười. Park Jimin đang lái xe nghe tiếng hắn liền ngoái lại đằng sau

- Có cái gì mà mày cười giòn thế.

Taehyung mặt đầy nước mắt nước mũi. Nụ cười cứng đờ

- Nhớ Jeon Jungkook quá chời.

Anh không thèm để tâm, mặc hắn khóc mà quay lên tiếp tục lái xe. Điện thoại hắn reo lên, Taehyung lau nước mắt nhìn dòng chữ liền nghiêm mặt

- Alo?

- Lão đại Kim, thay đổi kế hoạch gấp.

- Thay gì thì để tôi tới rồi nói. Qua điện thoại không tiện.

- Đến? Đến đâu?

Hắn nhíu mày, bên kia Pao mặt đầy dấu hỏi chấm. Hắn gằn giọng như thét qua điện thoại, trên đời này Kim Taehyung ghét nhất ai lôi hắn ra trêu đùa, ngoại trừ Jeon Jungkook.

- Cô hẹn tôi đến địa bàn cô mà?

- Anh nói gì vậy? Tôi đang bên Mỹ mà?

Những tia suy nghĩ đáng sợ loé lên trong hắn. Lập tức hét lớn

- PARK JIMIN! QUAY XE!

Hắn tắt điện thoại rồi ném xuống đất một cách đầy giận dữ. Hai tay đan chặt vào nhau nổi cả gân xanh. Jimin nhìn hắn đáng sợ vậy muốn hỏi nhưng rồi lại nuốt hết vào trong. Taehyung nhìn thẳng vào chiếc điện thoại vỡ ngay khuôn mặt bầu bĩnh của cậu mà hắn để làm màn hình, ánh mắt đầy tia máu nhìn dòng tin phía trên

"Ông chủ! Cậu Jeon mất tích rồi"

Nhắn xong dòng tin mà ông phải moi sạch sẽ dũng cảm ra để viết. Quản gia nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa ào ạt xả xuống. Tim ông đập lên liên hồi, vừa lo vừa sợ. Ông theo hắn từ rất lâu rồi. Tính Taehyung ông còn hiểu rõ hơn ba mẹ hắn, ông chưa từng thấy hắn ôn nhu, hài hước với ai như vậy ngoài Jungkook. Thật sự ông không dám tưởng tượng đến cảnh hắn nổi điên lên khi biết tin cậu mất tích

- Quản gia, sao ông không gọi thẳng cho ông chủ?

- Bộ cô muốn thằng nhóc đó nổi điên gào thét chửi chúng ta qua điện thoại à?

Hai người cúi gằm mặt chảy nước mắt. Thảm họa mà họ sợ hơn cả ngày tận thế sắp tới rồi.

Jungkook sau khi trốn khỏi nhà liền vác theo tâm trạng buồn bã đi mua sắm. Cậu quyết tâm phải mua sạch tiền của hắn mới hả giận. Mang theo cả đống túi đồ cậu xụ mặt lang thang ngoài công viên. Hắn thật sự không nhớ hôm nay ngày gì sao, hắn thật sự không nhớ đã hứa gì với cậu sao? Càng nghĩ cậu càng thấy tồi tệ. Không hề hay biết phía sau Kim Taehyung đang chạy đến. Hắn đã phải gấp gáp cử toàn bộ đàn em cùng người quen đi tìm cậu. Sau khi biết có người bắt gặp cậu đang dầm mưa đi bộ trong công viên. Hắn liền vác theo đầy lo lắng chạy tới. Thấy cậu, hắn vừa giận lại vừa thương. Thở phào một hơi rồi nhanh chân chạy tới.

- Jung...

Chưa kịp gọi hết tên người mình mong, cậu đã bị một chiếc mô tô lao qua và kéo đi mất. Jungkook bị một tên giữ chặt bụng và miệng, không ngừng giãy giụa nhìn về phía Taehyung đang gằn giọng gồng mình chạy tới. Cố gắng cạy tay tên giữ chặt mình ra cậu hét lớn

- Đcm anh cút đi! Không cần cứu, tôi đếch cần.

- Jeon Jungkook! Giờ không phải lúc cãi nhau đâu!

- Khốn kiếp anh bao nuôi con khác bỏ ông đây đúng không.

- Không có mà! Đừng nghĩ xấu tôi vậy chứ!

Tên ngồi đằng trước càng nghe càng điên, rồ ga mạnh hơn. Tên ngồi đằng sau cũng vì thế mà bỏ ra toàn bộ sức lực giữ chặt lấy cậu. Dùng cái khăn nhỏ tẩm thuốc mê bịt chặt miệng cậu. Jungkook ngà ngà thϊếp đi, trước lúc mất ý thức cậu vẫn mang máng nghe được tiếng gào của Taehyung

- JEON JUNGKOOK!!