Chương 28: Bốn người đàn ông trong một vở kịch

Harmay đắc ý nói: “Đúng vậy, tôi có không ít đồ sứ của nước các người, coi như không tệ."

Lục Thủ Nghiễm: “Vậy là anh cũng có chút hiểu biết về văn hóa của Trung Quốc, có một câu nói này, không biết anh đã từng nghe qua chưa?"

Harmay ôm cánh tay, cười hì hì: “Cái gì?"

Lục Thủ Nghiễm: “ Quân tử biết việc lớn lo xa, tiểu nhân chỉ biết nhỏ biết gần."

Harmay ngơ ngác: “Nói gì vậy?"

Lục Thủ Nghiễm lạnh nhạt nói: “Ý nói là quân tử nhất định phải biết làm việc lớn có lợi về lâu về dài, mà tiểu nhân thì mãi mãi chỉ biết những thứ bé nhỏ có lợi ở trước måt."

Giờ Harmay mới hiểu được, Lục Thủ Nghiễm đang muốn nhục nhã anh ta, anh ngừng lại rồi nhíu mày.

Lục Thủ Nghiễm cũng không đợi anh ta phản ứng lại, mở đôi chân dài đi vào trong, mà lúc anh đi qua người Harmay, anh mới thờ ơ nói: “Người dân của quốc gia nhỏ không biết nhiều về lịch sử văn hóa thì rất khó để hiểu rõ được đạo lý cao thâm này"

Harmay nghe vậy thì dậm chân giận dữ: “Anh đang nói ai?"

Nhưng mà Lục Thủ Nghiễm đã đi vào trong xưởng đóng tàu.

Giờ này khắc này, ông chủ của xưởng dỡ tàu cũng đau đầu, vốn là sắp có 150 vạn USD về tay, thế mà cứ như vậy lại bị làm rối. Ông ta mắng to tên Harmay: “Mắc mớ gì tới cậu mà cậu lại chạy tới tố cáo? Cậu ta báo cáo, ai sẽ tháo dỡ thuyền chứ, dù sao thì tôi cũng không có nhiều công nhân đến như vậy! Tôi cũng không có năng lực lớn như vậy!"

Vốn là đã nói xong hết mọi chuyện, có thể cầm được một số tiền lớn, còn có thể ném phiền toái này ra xa, ông ta thực sự là vui vẻ, thậm chí là ông ta đã chuẩn bị tuyển người đến để di chuyển chiếc tàu kia đi. Kết quả còn chưa xong, đột nhiên lại có người mang theo ý đồ xấu, khiến cho xưởng dỡ tàu cũng bị bụng rỗng.

Lục Thủ Nghiễm thấy vậy, tất nhiên là anh sẽ dùng những lời lẽ tốt đẹp khuyên bảo, kéo ông chủ về chiến tuyến của mình, ngồi xuống uống trà, tìm cách ứng đối với kiểm tra của Australia.

Lục Thủ Nghiễm thở dài: “Nhất định phải để bọn họ kiểm tra nhanh chóng, như vậy thì chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác, nếu không thì chỉ sợ chúng ta phải gác lại lần hợp tác này.

Tất nhiên là ông chủ không muốn gác lại: “Vẫn có thể tiếp tục đàm luận về chuyện này, nếu như bọn họ muốn tháo dỡ thì cứ để họ tháo dỡ, đợi đến khi họ làm xong thì chúng ta tiếp tục đàm luận.

Lục Thủ Nghiễm lại nhíu mày: “Sự tình không đơn giản như vậy, dù sao thì tôi cũng đã bàn bạc xong với xưởng dỡ tàu Trung Quốc, bọn họ cũng tới xem qua thuyền, lúc này cũng đã quyết định xong giá cả, bây giờ người Australia lại muốn lên thuyền tháo dỡ, ai biết họ sẽ biến nó thành cái dạng gì, chắc chắn là bọn họ không muốn"

Ông chủ nghe vậy thì tức đến mức thở hổn hển: “Nhưng mà phải làm sao bây giờ, bây giờ nên xử lý như thế nào?"

Lục Thủ Nghiễm thấy vậy, mặc dù bận nhưng mà anh vẫn ung dung tiếp tục tăng thêm chút áp lực: “Kỳ thực hôm nay tôi đến đây là để chào tạm biệt ông, tôi cùng vợ con mình đến đây, chủ yếu là để du lịch, vốn nên rời đi từ lâu.

ì vậy sau này tôi không có cách nào để tham dự vào tình huống cụ thể ở đây, ông vẫn nên ứng phó với các chuyên gia từ Australia đến đây kiểm tra trước, đợi đến khi bọn họ kiểm tra xong, ông có thể liên hệ trực tiếp với người của xưởng dỡ tàu.

Ông chủ của xưởng dỡ tàu nghe xong thì càng ngày càng giận không chỗ phát tiết, ông ta cùng Lục Thủ Nghiễm có mối quan hệ qua lại đã lâu như vậy, tất nhiên biết Lục Thủ Nghiễm tới nước Mỹ để học bổ túc, bồi dưỡng một năm liền trở về, anh phải dời đi sau mấy tháng nữa, đương nhiên Lục Thủ Nghiễm sẽ không lãng phí thời gian ở đây mãi.

Cuộc làm ăn này của ông ta cũng là nhờ Lục Thủ Nghiễm mới có, nếu như Lục Thủ Nghiễm rời đi thì chưa chắc cuộc làm ăn này có thể tiếp tục. Ông ta cau mày, lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Không được, không được đi, tôi sẽ không để cho bọn họ trì hoãn thời gian nữa.

Lục Thủ Nghiễm thấy vậy thì cũng không nói gì, lúc nói chuyện thì lại nhắc đến thời tiết, nói rằng gần đây có nhiều hải sản, nói chuyện phiếm một hồi, lúc này anh mới dời đi.

*** Mà chuyện kế tiếp lại rất thú vị, cứ việc Australia một mình một ý, nhất định phải kiểm tra sạch sẽ tháo dỡ sạch sẽ, không thể cho người Trung Quốc giữ lại bất cứ manh mối nào của tàu sân bay, nhưng mà công việc tháo dỡ này vẫn hời hợt như cũ.

Sơ Văn nhìn vào ánh mắt của anh với ý định tìm kiếm được chút dấu vết trong mắt anh, nhưng mà cô chỉ nhìn thấy được sự bình tĩnh, con người anh có thể thoải mái mà giấu tất cả tâm tình ở đằng sau đôi mắt sâu như đáy biển.

Lục Thủ Nghiễm nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt mình, trong ánh mắt thanh tịnh của cô tràn ngập bồi hồi, cũng giống như vài chục năm trước.