Chương 168

Đó rõ ràng là một đợt bán đổ bán tháo lớn của du học sinh các nước khi tốt nghiệp, màu sắc và hoa văn đa dạng giống như cuộc họp của Liên Hợp Quốc.

Vừa nhìn Sơ Văn đã nhìn thấy một tấm thảm trong đó, đó là một tấm thảm có họa tiết lá liềm và họa tiết hình học lạ mắt, cũ kỹ đến đen thui, giữa tấm thảm còn còn một vài vết vá rất nhỏ, quả thực là có hơi tồi tàn.

Nhưng có thể thấy được rằng, chất liệu của tấm thảm này rất tốt, có lẽ nó được làm từ lông cừu và tơ tằm, hơn nữa còn đan xen những sợi vàng và bạc, đến nỗi mà dưới ánh đèn hiu hắt của cửa hàng đồ cũ vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Điều thu hút ánh mắt Sơ Vãn nhất là, huy hiệu hoàng gia Ba Lan được thêu trên đó.

Sơ Vãn bỗng có một cảm giác mơ hồ rằng, thứ này có lẽ khá quý giá, ít nhất không phải là một món đồ cũ bình thường.

Cô lập tức hỏi chủ cửa hàng giá tiền, chủ cửa hàng thấy cô đặc biệt chọn tấm thảm cũ nhất trong số những tấm thảm cũ, rõ ràng nghĩ rằng cô không có tiền, bèn nói: “Đưa tôi mười đô la thôi"

Sơ Vãn cảm ơn, vui vẻ đưa mười đô la và xách tấm thảm đó rời đi.

Tấm thảm đó quả thực có hơi bẩn, cô bọc nó lại trong một mảnh vải, đặt vào trong cốp xe và tìm nhà vệ sinh rửa tay, như vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Lúc này là giờ ăn trưa, mùi thức ăn trên đường phố thoang thoảng theo gió, thậm chí còn có mùi bỏng ngô, Sơ Văn đói bụng nên mua đại một chiếc bánh hamburger và cà phê ven đường, ngồi trong xe vội vàng ăn.

Sau đó cô cố ý đi đến một khu trượt tuyết, nghĩ cách lấy một túi tuyết từ khu trượt tuyết, cho vào trong cốp xe rồi mới về nhà.

Sau khi về đến nhà, đầu tiên cô bỏ tuyết vào tủ lạnh, lúc này đứa trẻ chạy đến, vô cùng vui vẻ hỏi sao mẹ không về nhà ăn cơm.

Sơ Văn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhóc, cười nói: “Mẹ ăn bên ngoài rồi, các con ăn gì ngon?"

Hôm nay, hai đứa nhóc đã ăn bít tết chiên, cô bảo mẫu chiên bít tết rồi cắt ra từng miếng nhỏ, rất mềm, hai đứa nhóc đều cắn được, ăn rất ngon.

Nghe vậy, Sơ Vãn lại hơi thèm, hamburger hôm nay cô ăn không ngon, cũng chỉ tạm thời lấp đầy bụng.

Chơi cùng bọn trẻ một lúc, thấy chúng ngáp chảy nước mắt, cô bèn dỗ chúng ngủ.

Sau khi bọn trẻ ngủ say, Sơ Văn bảo cô bảo mẫu chiên cho mình một phần bít tết và ăn một cách vui vẻ.

Sau khi ăn uống no nê, cô mới đem tấm thảm đó đến nhà vệ sinh, trải tuyết ra, đặt tấm thảm vào trong tuyết, cẩn thận bôi tuyết lên vết bẩn dính trên tấm thảm, sau đó lại thay tuyết sạch, nhét vào trong thảm, gõ nhẹ, lắc thảm, loại bỏ tạp chất và bụi bẩn trên đó.

Phải biết rằng những sợi vàng sợi bạc được dùng trong loại thảm này vô cùng quý giá, không thể giặt bằng nước cũng không được dùng lực, cho nên chỉ có thể sử dụng cách giặt bằng tuyết.

Vào thời cổ đại, long bào của Hoàng đế và những bộ quần áo quý giá khác trong cung đều được các cung nữ sử dụng theo cách này.

Sau khi áp dụng cách giặt bằng tuyết này, Sơ Vãn lại dùng một chiếc khăn mềm nhúng cồn để lau sạch, lần lượt vài lần, tấm thảm đã sạch hơn nhiều.

Sơ Văn không hiểu nhiều về thảm Ba Tư, sở dĩ cô mua nó cũng là vì cô có kiến thức cơ bản về đánh giá đồ cổ, vừa nhìn đã biết đó là tấm thảm có chút thời đại, kèm với huy hiệu của hoàng gia Ba Lan, trực giác của cô cái này rất có thể là một món đồ tốt mà thôi, nhưng tình hình cụ thể là gì cô vẫn phải nghiên cứu.

Sơ Văn nhìn tình cảnh này thì cô lại cảm thấy thân thiết, nhớ tới cảnh dân chúng ở Bắc Kinh tranh nhau mua rau cải trắng dự trữ cho mùa đông.

Chỉ có thể nói các dân tộc toàn thế giới đều có chung tính chất.

Tất nhiên Sơ Văn không mua quần áo đồ gia dụng đồ dùng hàng ngày, cô đi thẳng đến chỗ bày chén để tìm đồ sứ. Bên này, đồ sứ rực rỡ muôn màu, quả thực giống như là cuộc họp của Liên hiệp quốc, đa số đều là các loại sứ phổ thông, có các sản phẩm của Nhật Bản, Hàn Quốc, Ý cùng Anh Quốc, tất nhiên là bên trong cũng có đồ sứ của Trung Quốc.

Sơ Văn cứ đi dạo như thế, vậy mà cô lại phát hiện ra một chiếc bình hồ lô màu đỏ mạ vàng không tệ của Nhật Bản.

Sứ cổ của Nhật Bản, danh xưng nam có có Điền Thiêu, bắc có Cửu Cốc Thiêu, có lẽ vật ở trước mắt cô chính là Cửu Cốc Thiêu có danh xưng lớn kia.

Sơ Văn cầm lên, cô thấy hồ lô kia lớn cỡ bàn tay, nhưng mà nhìn dáng chững chạc, mỹ lệ rườm rà, chất thai cũng tinh tế tỉ mỉ nhu trắng, bên trên bình hồ lô hiện đầy hoa văn như ý cùng hoa sen, hẳn là chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc.

Cô xem thì thực chất kiểu, dùng tương màu đỏ viết hai chữ “Cửu Cốc ”, cô cũng có chút hiểu biết đối với đồ sứ Nhật Bản cũng có hiểu biết, có thể nhìn ra đây là môn được mở rộng vào thế kỷ mười tám.

Đáng tiếc chỉ có món này, loại này nếu như thành đôi mới tốt.

Sơ Văn nhìn giá cả một chút, mới tám đô, lúc này cô bỏ vào bên trong giỏ hàng.

Sau đó cô đến chỗ bày bộ đồ ăn, lại nhìn thấy một bộ bát lớn vạn thọ vô cương Trấn Cảnh Đức, trong nơi bày bán tất cả các loại đồ sứ có thể nhìn thấy Vạn Thọ Vô Cương Trấn Cảnh Đức, thật sự là cảm thấy thân thiết.

Sơ Văn nghiên cứu một phen, bộ chén lớn này trên cơ bản không có va chạm gì, coi như là tương đối hoàn chỉnh, vẽ tay lên bên trên men màu Phúc Thọ may mắn, chất sứ trắng noãn, vẽ rất tinh xảo, mặt men càng nhuận trạch, có thể nhìn ra được, đây là một nhân tài xuất chúng bên trong đồ sứ Trấn Cảnh Đức 567, nếu không thì cũng không đến mức được bán ra nước ngoài.

Trước kia sư phó tự tay hội chế đồ án phía trên, có thể còn sống ở Trấn Cảnh Đức, có thể vì phải nghỉ việc mất đi việc làm mà buồn rầu.

Sơ Vãn vuốt nhẹ một phen, cũng bỏ một bộ này đồ sứ vào giỏ hàng.

Kỳ thực cô đã tích trữ một chút loại đồ sứ 567 này, cũng không quá khác biệt với loại đồ sứ này, từ góc độ tỷ lệ lợi nhuận mà nói, cô hoàn toàn không cần thiết xa xôi ngàn dặm để tìm một bộ đồ sứ Trấn Cảnh Đức như thế về nước.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, có đôi khi không quan hệ cùng tiền, có thể cô chỉ là muốn mang theo một bộ đồ sứ đã từng được sử dụng ở nước ngoài về trong nước.

Dù sao thì đây cũng là một vị lão sư phó ở Trấn Cảnh Đức đã từng nhất bút nhất hoạ vẽ ra tới.

Cô tuỳ tiện đi dạo như thế, nhìn qua từng cái, cũng không phát hiện cái gì đặc biệt tốt, cuối cùng liền đi qua chỗ bày bình hoa trang trí.

Đáng tiếc, bình hoa bên này vậy mà cũng không có niên đại lâu, cũng chỉ là đồ mấy chục năm, mặc dù có mấy bộ đồ sứ nhãn hiệu nước Anh nổi danh, nhưng mà Sơ Văn cũng cảm thấy không đáng mua về.

Lập tức liền chuẩn bị mang theo bộ Cửu Cốc Thiêu Nhật Bản cùng Trấn Cảnh Đức Trung Quốc đi tính tiền trước, ai biết lúc này, ánh mắt cô đảo qua một cái kệ hàng bên kia, vậy mà nhìn thấy một vết tích thanh đồng gỉ.

Dựa vào trực giác, cô cảm giác đó là một món đồ đồng lâu năm của Trung Quốc.