Chương 167

ào những ngày này, chiếc tàu sân bay kia đã đi ngàn dặm, vượt qua Thái Bình Dương, cuối cùng đã tới xưởng Trung Sơn ở Quảng Châu.

Lúc này sở nghiên cứu trang bị đã điều một đội ngũ chuyên nghiệp có ba mươi sáu người chờ ở Quảng Châu, đợi đến khi tàu sân bay đến xưởng dỡ tàu Trung Sơn Quảng Châu, bọn họ lập tức tiến vào chiếm giữ, bắt đầu tiến hành khảo sát, nghiên cứu khoa học về tàu sân bay.

Tối hôm đó, Sơ Vãn cảm thấy mặc dù Lục Thủ Nghiễm vẫn nói cười đùa nghịch cùng mấy đứa nhỏ như cũ, nhưng mà rõ ràng là anh đang nghĩ về chuyện gì đó. Anh là một người vô cùng nội liễm, hoặc nói chính xác là lòng dạ rất sâu, đa số thời điểm Sơ Vãn là người bên gối cũng rất khó để thăm dò tâm tư của anh.

Nhưng mà lần này, vậy mà anh lại biểu hiện rất rõ ràng.

Cô có chút muốn an ủi anh, nhưng mà suy nghĩ một chút thì cô cũng không biết nói gì, cũng không biết có ích lợi gì không.

Anh nghĩ về chuyện này, không phải là bởi vì anh sợ bản thân phải gánh trách nhiệm, mà là bởi vì anh biết, tàu sân bay quan trọng đến mức nào.

Anh đã từng là một người lính, đã xông pha vào mưa bom bão đạn, dù là bây giờ không còn ở vị trí này nhưng trong xương cốt của anh vẫn còn giữ dòng máu đó.Phải biết rằng, vua Càn Long tuổi ngựa, cho nên đúc đầu ngựa tốn nhiều công sức hơn so với những đầu thú khác, cũng phải tinh xảo hơn, chiếc đầu thú của Sơ Văn có bờm được chạm khắc từng ly từng tý, cặp mắt sống động, đây là điều mà những đầu thú đồng khác không thể so bì được.

Còn chiếc đầu ngựa trước mắt, tuy cũng không tệ, nhưng so với chiếc của Sơ Vãn mà nói, cuối cùng vẫn thiếu thần thái hơn một chút.

Cô cẩn thận quan sát miệng của đầu thú, trong miệng của đầu thú phải rỗng, đúng ra trên thành miệng phải có một chút cặn trắng bám vào.

Bởi vì đầu thú trong Vườn Viên Minh có thể được phun nước, bên trong thành rỗng, đóng một ít cặn vôi.

Nhưng tiếc là cách quá xa, không nhìn rõ được, chẳng thể xác nhận được gì.

Ngay khi Sơ Văn thất vọng, đột nhiên, cô phát hiện bên dưới cổ đầu thú có vài mối hàn, nhìn kỹ lại, có lẽ là mối hàn được đúc nối.

Đáng ra đầu thú phải được đúc khuôn một lần bằng phương pháp đúc sáp ong, rõ ràng sẽ không có mối hàn như vậy.

Nhìn thấy điều này, Sơ Vãn cảm thấy yên tâm.

Thực tế cô cũng từng lo lắng, lo lắng ba chiếc đầu thú của mình mới là giả, như vậy bản thân thực sự trở thành trò cười, bây giờ xem ra, trò cười chính là nhà đấu giá Sotheby’s Luân Đôn.

Bredene, mãi yên lặng ở bên cạnh Sơ Vãn, bây giờ mới cất tiếng: “Lần này để ba đầu thú của Vườn Minh Viên trở thành mánh lới quảng bá rộng rãi, bây giờ đã hấp dẫn những nhà sưu tầm nổi tiếng các nước đến đây, là một sự kiện chưa từng có trong năm nay.

Hiển nhiên ông ấy biết Sơ Vãn muốn đấu giá những đầu thú này, cho nên mới nói với cô như vậy.

Sơ Văn nghe xong, rồi hỏi sơ qua các nhà đấu giá hôm nay tới, quả nhiên, rất nhiều người giàu có tập trung, sẽ rất náo nhiệt.

Cô tính toán thời gian một chút, còn khoảng sáu ngày nữa là chính thức đấu giá, trong những ngày này, đủ cho cô sắp xếp.

Bây giờ chiêu bài mà phiên đấu giá Sotheby"s Luân Đôn đưa ra đó là hai mươi đầu thú bị mất của Vườn Viên Minh, vậy mà họ lại nói rõ ràng như vậy, thế thì đừng trách cô lật tẩy hàng giả.

Dựa theo tiến trình lịch sử, lẽ ra phải do một doanh nghiệp Đài Loan chi tám trăm nghìn bảng Anh cho ba chiếc đầu thú này, sau đó, ba chiếc đầu thú được đưa ra đấu giá một lần nữa ở Hồng Kông, được tập đoàn Bảo Lợi chi ba mươi nghìn đô la Hồng Kông mua lại.

Sơ Văn nhìn ba chiếc đầu thú ấy, trong lòng đã có dự tính.

Nghĩ đến đây, cô tiện miệng hỏi Bredene: “Còn ông Bredene thì sao, ông có hứng thú không?"

Bredene nghiêng đầu nhìn cô, hơi chau mày, sau đó lắc đầu: “Không, gia tộc chúng tôi tạm thời không có ý định mua những chiếc đầu thú này"

Sơ Vãn cười: “Vậy thì quá tốt rồi, chí ít lần này chúng ta sẽ không là đối thủ."

Bredene gật đầu: “Vâng"

Ông ấy có vẻ do dự một lúc rồi mới thận trọng nói: “Nếu cô có thời gian, xin cho phép tôi tiếp đãi cổ"

Sơ Văn nghe vậy, chợt nhận ra được điều gì đó, bất ngờ nhìn ông ấy, sau đó cười nói: “Thực sự rất lấy làm tiếc, lịch trình của tôi tại Luân Đôn khá kín, để dịp khác nhé.

Bredene nghe vậy, đôi mắt xanh như băng sầm xuống, ông hiểu rõ ý của cô, gật đầu: “Thôi được.

Sau khi về khách sạn, Sơ Vãn gọi điện cho Lục Thủ Nghiễm, có vẻ ở bên đó anh đang bận, nhưng vẫn dành thời gian hỏi thăm tình hình, Sơ Vãn làm nũng lấy lòng, dỗ dành anh một hồi.

Anh thực sự đủ bao dung với mình, đảm nhận nhiều vai trò, trong cuộc sống của cô, anh đảm nhận vai trò người yêu thậm chí là bậc trên, dành cho cô tất cả những gì mà cô cần.

Một người như vậy, cô ước luôn được dỗ dành anh để anh vui vẻ.

Quả nhiên dỗ dành được Lục Thủ Nghiễm, đến nỗi đến lúc cúp máy cũng không nỡ buông xuống, tình cảm nồng ấm cũng chảy qua dây điện thoại.

Sau đó Sơ Văn lại gọi cho Nhϊếp Nam Khuê để hỏi, anh ta dự tính qua một tuần nữa sẽ sang vì đang bận xử lý vài vu làm ăn.

Sơ Vãn nói đại khái dự định của mình, cô muốn để Nhϊếp Nam Khuê ra mặt đấu giá, sau khi đấu giá xong, cô mới lật tẩy hàng giả.

Nhϊếp Nam Khuê nghe xong, suy tư một chút, nói: “Vậy cô xác việc ba chiếc đầu thú ở phiên đấu giá Sotheby’s Luân Đôn là giả, theo lý họ không đến nỗi nào để sai sót như vậy? Vả lại, tôi nghe nói chúng do hậu duệ của Tạ Mãn Lộc mang đến, gia tộc của họ sưu tầm đã trăm năm, sao có thể giả được?"

Sơ Văn cười nói: “Tôi tin chắc là giả, đồng thời còn có chứng cứ chứng minh được họ giả mạo."

Nhϊếp Nam Khuê gật đầu, nói: “Nói như vậy, tôi cứ dứt khoát lấy danh nghĩa công ty nghệ thuật Mỹ sang đấu giá, như vậy cũng tránh được nhiều liên lụy"

Sơ Vãn gật đầu: “Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."

Cô đi dạo xung quanh, và đi đến một cửa hàng đồ cũ, trên tủ kính của cửa hàng đồ cũ này treo một tấm bảng đen nhỏ, phía trên là dòng chữ sách tái chế và nhu yếu phẩm hằng ngày được viết nguệch ngoạc bằng phấn, có lẽ đó là những món đồ có chất lượng khá tốt được thu mua với giá rẻ từ những món đồ cũ của sinh viên đại học, sau đó giữ lại cho mình bán dần.

Cô không có nhiều hy vọng, nhưng vẫn đi vài, lúc này đang là giờ ăn trưa, trong cửa hàng tỏa ra mùi thơm của bánh kẹp thịt bò, trong này bày la liệt hàng hóa, gần như đến mái nhà, có vali, giá sách, bàn, ghế, cũng có cả chăn ga gối đệm, tất cả đều là đồ cũ tái chế.

Chủ cửa hàng là một người trung niên da trắng, đầu hói, bụng phệ, nhìn thấy Sơ Văn bước vào, ông ta cắn miếng bánh kẹp thịt bò béo ngậy, nhiệt tình chào đón và bảo cô chọn tùy ý.

Rõ ràng ông ta nghĩ rằng Sơ Vãn là du học sinh mới đến, đến đây mua đồ cũ.

Sơ Văn thuận miệng hỏi ở đây có bán thảm không, cô muốn loại thảm đẹp và có hoa văn xinh đẹp, nghe vậy chủ cửa hàng nói: “Thảm à? Tôi mới thu được một đống! Cô đến đúng lúc lắm!"

Nói xong, ông ta lau tay qua loa, rút trong đống ga giường một hồi cuối cùng rút ra một chồng lớn chăn ga gối đệm.