Chương 22

Thần Thần gật gật cái đầu nhỏ, bày tỏ rằng cậu bé rất thích món quà.

“Cảm ơn chị ~”

"Không có gì, Thần Thần thích là được."

Kỳ Tử Ngọc ôm cậu bé và con gấu vào lòng, thậm chí còn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Thần.

Kỳ Tử An còn chưa hôn được em trai yêu quý của mình, có vẻ không vui, cúi người xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Thần, hôn lên mặt cậu bé một cái.

Thần Thần nheo mắt cười và hôn lên mặt từng người.

"Thần Thần, thích anh và chị ~"

"Anh (chị) cũng thích Thần Thần."

Ai lại không thích một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy?

Dịch Văn Huệ ở một bên nhìn thấy ánh mắt yêu thương của bọn họ, nụ cười trên mặt vẫn chưa ngừng.

Cuộc sống như vậy thật tốt.

Bà ấy rất thích.

Về phần Lý Tử Nhu...

Nụ cười trên mặt Dịch Văn Huệ chợt biến mất một chút.

Dù là giả nhưng đã nuôi được hai năm, tình cảm không phải nói mất là mất.

Nhưng mà, nghĩ đến hiện tại cô bé ở nhà cũ, được lão phu nhân chăm sóc cũng không tệ.

Dịch Văn Huệ suy nghĩ một lúc rồi đặt những chuyện này sang một bên.

Thần Thần đã trở về, Lý Tử Nhu nên quay lại nơi cô bé thuộc về.

Cộng với những gì cha mẹ ruột của Lý Tử Nhu đã làm, gia đình họ không thể chấp nhận cô bé mà không có ác cảm.

Cho nên dù thế nào đi chăng nữa, đây là kết quả tốt nhất bây giờ.

Trong bữa tối, Kỳ Tử Minh trở về, lúc trở về còn mang theo quà cho Thần Thần, nhận được một nụ hôn từ Thần Thần, suýt chút nữa khiến anh ấy mỉm cười vui vẻ.

Tác động từ nụ hôn của em trai ngoan quá lớn không thể chịu đựng được.

"Ngày mai con được nghỉ, con sẽ đưa mẹ và Thần Thần đi kiểm tra."

Kỳ Chính Huy suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được rồi, hiện tại mọi chuyện đã trở lại đúng quỹ đạo, chúng ta cũng phải lấy lại trạng thái tốt."

“Ngày mai con cũng sẽ đi.”

"Cùng đi đi, người một nhà nên đi cùng nhau."

"Ừm, được, vậy chúng ta cùng đi nhé."

Buổi tối khi đi ngủ, có vài người tranh cãi xem Thần Thần sẽ ngủ với ai.

"Anh là anh cả, ngủ với anh!"

"Đêm qua đã ngủ cùng anh, tối nay phải ngủ cùng em."

“Cùng anh!”

“Em!”

Nhìn thấy bọn trẻ tranh cãi như vậy, Dịch Văn Huệ bất lực nhìn chồng, sau đó tiến lên bế Thần Thần đi.

"Thần Thần, tối nay con có muốn mẹ ngủ với con không?"

Kỳ Chính Huy: "..."

Vợ à, còn anh thì sao?

Em không cần chồng của mình nữa sao?

Kỳ Tử An, Kỳ Tử Ngọc, Kỳ Tử Minh: "..."

Không lật thẻ bài theo quy tắt.

Thần Thần nằm trong lòng Dịch Văn Huệ, nghe Dịch Văn Huệ nói, trong mắt cậu bé tràn đầy mong đợi.

Bởi vì cậu bé chưa bao giờ ngủ với mẹ.

“Được ạ ~”

Khi lên giường, Thần Thần tưởng mình sẽ không thể ngủ được nhưng không ngờ, cậu bé lại ngủ ngay lập tức và ngủ rất ngon lành.

Dịch Văn Huệ nhìn Thần Thần đang nằm trong vòng tay bà ấy bằng ánh mắt yêu thương, dùng tay nhẹ nhàng vỗ cậu bé và ngâm nga một giai điệu trong miệng.

Ngủ đi, Thần Thần của mẹ, lần này mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.

Biệt thự nhà họ Kỳ rơi vào im lặng...

Sáng hôm sau, cả nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đưa Dịch Văn Huệ và Thần Thần đến bệnh viện để kiểm tra thể chất.

Trong khoảng thời gian này, Thần Thần vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi Kỳ Chính Huy, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi đến bệnh viện, Dịch Văn Huệ đi kiểm tra thân thể còn mọi người đợi ở hành lang.

So với tâm trạng nặng nề mấy ngày qua, hôm nay trong hành lang có vẻ thoải mái và nhiều tiếng cười hơn.

Không lâu sau, bác sĩ bước ra và mang đến một tin vui.

"Bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng về thể chất, chỉ có một số bệnh vặt cần nghỉ ngơi."

Mọi người nghe xong lời này, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.

"Thần Thần vừa trở về, bệnh của mẹ đã được chữa khỏi. Thằng bé đúng là một ngôi sao may mắn."

Kỳ Tử Ngọc không thể không hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thần Thần thêm một cái nữa.