Chương 23

Thần Thần toe toét, cười vui vẻ, thậm chí còn xấu hổ che mặt lại vùi đầu vào trong ngực Kỳ Tử Ngọc.

Thần Thần không lợi hại như thế đâu ~

Là mẹ có sức khỏe tốt.

Sau khi Dịch Văn Huệ kiểm tra thể chất xong, đến lượt Thần Thần.

Đến Thần Thần liền có chút phức tạp.

Không những không bù đắp được chế độ dinh dưỡng mà thể lực cũng sa sút đi nhiều, đồng thời gặp một số vấn đề về tâm lý.

Chứng giam cầm sợ hãi, tâm lý rất nhạy cảm và yếu ớt,...

Khi Dịch Văn Huệ nghe những lời này, bà ấy đau lòng nhìn Thần Thần đang nằm trong vòng tay của Kỳ Tử Ngọc.

Đáng lẽ bà ấy phải vô tư vô lo cùng mọi người chiều chuộng Thần Thần.

Bà ấy đấm ngực trách móc.

Nếu bà ấy phát hiện sớm hơn thì Thần Thần của bà ấy đã không phải khổ sở như thế này.

Kỳ Chính Huy ôm lấy bà ấy, hôn lên trán bà ấy, nước mắt lưng tròng.

"Không sao đâu. Chúng ta từ từ chăm sóc giúp thằng bé điều dưỡng cơ thể, sau này thằng bé nhất định sẽ là một thiếu niên tuấn tú."

Nghe những lời này, Dịch Văn Huệ không biết nên khóc hay nên cười, tức giận vỗ ngực.

Kỳ Chính Huy mỉm cười nắm tay bà ấy, đưa lên miệng hôn.

Sau khi rời bệnh viện, cả nhà đến nhà hàng ăn trưa, đưa Thần Thần đi chơi ở quảng trường một lúc, mãi đến khi Thần Thần sắp ngủ gật mới về nhà.

Dịch Văn Huệ đặt Thần Thần vào phòng trẻ em, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu bé rồi cúi xuống hôn lên má cậu bé.

Ngoan ngoãn ngủ đi, Thần Thần của mẹ.

Trong thư phòng bên cạnh, Kỳ Chính Huy đang cùng Kỳ Tử An thảo luận về bữa tiệc, việc công bố thân phận của Thần Thần là rất quan trọng.

"Ba, hay là cứ sắp xếp vào ba ngày sau?"

Thời gian ba ngày không quá gấp cũng không quá chậm, vừa hay thích hợp.

Hơn nữa, Thần Thần mới đến ngôi nhà này chưa đầy ba ngày nên cậu bé vẫn cần thời gian để thích ứng.

Thời gian ba ngày là vừa phải.

Kỳ Chính Huy cũng cảm thấy được, "Được rồi, sắp xếp ba ngày sau đi."

Đã quyết định, nhanh chóng sắp xếp.

Tất cả những nhân vật có uy tín ở kinh đô đều nhận được lời mời.

Dù còn nghi hoặc nhưng cũng phải nể nhà họ Kỳ, nên đã chuẩn bị lễ vật cho bữa tiệc ba ngày sau.

Trong ba ngày qua, có rất nhiều suy đoán về bữa tiệc này, trong đó có đủ thứ quái đản.

Lão phu nhân ở nhà cũ không nhận được thiệp mời, bà ta chỉ biết vì có người bạn sang chơi và kể cho bà ta nghe.

Sau khi họ rời đi, nụ cười trên mặt bà ta lập tức tắt đi, bà ta cầm tách trà trên bàn ném xuống đất.

Nó rơi xuống đất, người hầu không dám bước tới.

"Được lắm, được lắm, chuyện lớn như vậy cũng không có người thông báo cho bà già này, thật là phản rồi!"

"Bạn không thể nghĩ rằng bà già của tôi đã chết!"

“Đợi lão bà này chết mới được sao!”

"Chỉ cần có tôi ở đây, người phụ nữ Dịch Văn Huệ đó đừng mong có thể làm chủ!"

“Bà ơi.”

“Bà ơi.”

Trong khi bà lão đang tức giận, ngoài cửa có nhiều tiếng gọi.

bà ta lập tức che đi vẻ tức giận trên mặt và nhìn vị khách với ánh mắt dịu dàng và yêu thương.

“Này, Nhu Nhu, bà ở đây.”

Bà ta không vui nhìn người hầu bên cạnh, có chút không hài lòng: “Không thấy những thứ này à, còn không mau dọn đi!”

“Ngộ nhỡ làm cháu ngoan của ta bị thương thì sao!”

"Đúng là bực mình, không làm được tích sự gì cả."