Chương 21

Buổi tối, Kỳ Tử An sau một ngày bận rộn trở về nhà, nhìn thấy Thần Thần trong phòng khách ánh mắt liền trở nên dịu dàng.“Thần Thần.”

‘Mẹ.”

Thần Thần đang xem TV với Dịch Văn Huệ, nghe thấy giọng nói của Kỳ Tử An liền quay đầu lại.

“Anh cả ~”

Cậu bé vui vẻ đứng lên ghế sofa, đi trên ghế sofa mềm mại hướng về phía Kỳ Tử An.

Bộ dáng không vững khiến Kỳ Tử An nhanh chóng tiến tới hai bước ôm chặt lấy cậu bé.

“Cẩn thận chút, đừng vội.”

"Thần Thần hôm nay ở nhà có ngoan không hả?”

Thần Thần nằm trong lòng anh ấy gật đầu: “Có~”

Đôi mắt đen sáng tràn đầy sự ỷ lại vào Kỳ Tử An, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy vạt áo của anh ấy.

Dịch Văn Huệ tươi cười: “Thần Thần rất ngoan, thằng bé ở bên mẹ cả ngày mà không hề làm ồn.”

Nếu là đứa trẻ khác thì chúng đã làm ầm ĩ từ lâu rồi.

Ít nhất đó là Lý Tử Nhu trước đây.

Ở yên không được nửa tiếng đã bắt đầu chạy quanh nhà.

"Thần Thần của chúng ta thật ngoan."

Kỳ Tử An sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé khen ngợi, đưa bàn tay còn lại đang giấu ở phía sau ra.

"Nhìn xem, anh cả mang cho Thần Thần bánh kem nhỏ này, có thích không?"

Chiếc bánh xinh đẹp được phủ socola và trang trí bằng trái cây kí©h thí©ɧ vị giác ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ánh mắt Thần Thần lập tức bị hấp dẫn, cậu bé gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thích ạ~"

“Có phải là cho Thần Thần không?” Trong giọng nói của cậu bé có chút cảnh giác và không chắc chắn.

"Đúng vậy, là cho Thần Thần chúng ta."

Kỳ Tử An ôm cậu bé, ngồi trên sofa, mở hộp đựng bánh trước mặt.

Ngay khi hộp bao bì được mở ra, mùi sữa thơm đậm đà và ngọt ngào lập tức tràn ra ngoài, khiến tiểu Thần Trần chưa từng ăn bánh kem bao giờ rất mong chờ.

Ánh mắt cậu bé dõi theo bàn tay của Kỳ Tử An.

"Đây, cho Thần Thần của chúng ta một quả dâu tây lớn."

Kỳ Tử An dùng thìa múc miếng bánh kem, đưa tới miệng tiểu Thần Thần.

Thần Thần mở to miệng của mình và ngoạm lấy miếng bánh.

Vừa mềm, vừa ngọt, vừa thơm, khiến cậu bé nheo mắt lại.

Liếʍ lớp kem trên môi, cậu bé nhìn Kỳ Tử An với đôi mắt sáng ngời.

"Anh cả, rất ngon ~ ngọt ngọt~"

"Ngon à, ngon vậy thì chúng ta ăn thêm miếng nữa nhé."

Kỳ Tử An lại múc một thìa bánh ngọt khác đưa tới miệng Thần Thần.

Sức khỏe của Thần Thần không được tốt lắm, sắp ăn tối nên Kỳ Tử An chỉ cho cậu bé ăn hai miếng rồi ngừng cho cậu bé ăn.

Bảo người giúp việc cất bánh vào tủ lạnh để lần sau ăn.

Bánh ngọt được mang đi, Thần Thần cũng không có làm ầm ĩ, ngược lại ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Kỳ Tử An cùng anh ấy nói chuyện.

“Thần Thần.”

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Thần Thần vừa nghe đã biết đó là ai, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, đứng ở mép ghế sofa nhìn về phía cửa.

“Chị ơi ~”

Kỳ Tử Ngọc nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, không khỏi đi nhanh thêm vài bước.

Bước vào phòng khách, cô ấy lập tức nhìn thấy Thần Thần đang đứng trên ghế sofa, ánh mắt dịu dàng gấp mấy lần.

"Thần Thần, em xem, chị mang gấu về cho em này."

Kỳ Tử Ngọc lắc lắc con gấu bông lớn màu nâu trong tay, con gấu bông có mặc quần áo, thắt nơ trước ngực, trông rất đáng yêu, giống như Thần Thần vậy.

“Quao~~~”

Vẻ mặt Thần Thần tràn đầy vui mừng, cậu bé hưng phấn đi về phía Kỳ Tử Ngọc.

Sau khi ôm con gấu to lớn và mềm mại, càng cảm thấy vui vẻ hơn.

"Có thích không?" Kỳ Tử Ngọc nhẹ nhàng hỏi, vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Thần Thần.

“Thần Thần thích ạ.”