Chương 20

Kỳ Tử Ngọc đang chơi búp bê với tiểu Thần Thần, khi cô ấy nghe những lời của người ba già, cô ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

"Dạ có, nhưng không vội. Cuộc họp phải đến 10 giờ mới bắt đầu. Con có thể đến đó lúc 9 giờ 30."

“Bây giờ á, chơi với Thần Thần chúng ta nào.”

Kỳ Tử Ngọc gõ nhẹ vào mũi Thần Thần bằng những ngón tay thon dài trắng trẻo, trêu chọc Thần Thần để lộ hàm răng trắng ngần cười một cách vui vẻ.

“Chị ơi ~”

"Ơi, chị đây, nhìn xem, đây là gì, một con hổ lớn."

"Gào o, gào o, muốn cắn Thần Thần rồi~"

Nụ cười dịu dàng với lúm đồng tiền này không còn giống vẻ thờ ơ và xa cách như nữ thần mà cô ấy từng có trước đây.

Người ba già Kỳ Chính Huy gần như bóp nát tách trà trong tay.

Đây là vấn đề sao?

Vấn đề là ba muốn chơi với con của ba.

Con không thể trì hoãn việc bọn ta vun đắp mối quan hệ ba con.

Kỳ Tử Ngọc sao có thể không biết người ba già của cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô ấy lại cố ý làm như vậy.

Cô ấy đi ra ngoài, phải đến buổi tối mới trở về, bây giờ cô ấy phải tranh thủ thời gian hơi cùng Thần Thần.

Kỳ Chính Huy đi đi lại lại trong phòng khách, cuối cùng đợi đến khi Kỳ Tử Ngọc chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp hưng phấn thì cô ấy đã lại ngồi xuống.

"Thần Thần, chị gái đi làm nhé, buổi tối sau khi tan làm chị mang về cho Thần Thần một con thú nhồi bông nhé."

Kỳ Tử Ngọc ôm Thần Thần và nhẹ nhàng nói.

Thần Thần gật đầu và nở một nụ cười ngọt ngào: "Được ạ~"

“Chị ơi, đi đường cẩn thận nhé~”

"Chị biết rồi, thực sự luyến tiếc Thần Thần đáng yêu của nhà ta quá, thật là ngoan."

Kỳ Tử Ngọc ôm Thần Thần vào lòng và hôn lên mặt cậu bé nhiều lần, thậm chí cô ấy còn muốn đưa cậu bé đi làm.

Thần Thần mềm mại đáng yêu thật ngoan.

Người ba già Kỳ Chính Huy đứng một bên và ho mấy tiếng.

Đủ rồi, nhanh lên, thằng bé vẫn đang chờ được bế.

Kỳ Tử Ngọc nhận được sự thúc giục từ người ba già và chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.

Người ba già cuối cùng cũng đợi cô ấy rời đi, lập tức bế Thần Thần đang chơi trên ghế sô pha lên.

"Ba nhớ con quá, bảo bối của ba."

Thần Thần bị hôn nhiều lần vào mặt nên trong giây lát có chút choáng váng.

“Ba ơi ~”

"Nào, đi, chúng ta lên gặp mẹ nhé."

Kỳ Chính Huy bế Thần Thần lên lầu, mỗi bước đi đều nhanh như gió.

Cuối cùng cũng được bế bảo bối của mình rồi.

Đến phòng của Dịch Văn Huệ trên tầng ba.

Sáng nay Dịch Văn Huệ muốn dậy làm bữa sáng cho Thần Thần, nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, không dậy nổi, bây giờ vừa tỉnh dậy, đang ngồi trên giường ăn cháo, nhưng sắc mặt đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

“Mẹ ơi ~”

Thần Thần vừa bước vào đã ngoan ngoãn gọi Dịch Văn Huệ.

Dịch Văn Huệ nhìn thấy Thần Thần, lập tức đặt thìa xuống, trên mặt nở nụ cười ấm áp: "Ừm, Thần Thần bảo bối, mẹ ở đây."

“Mau qua đây, đến đây với mẹ.”

Kỳ Chính Huy bế Thần Thần đến bên giường, cởi dép lê đặt ở chân giường, nhìn cậu bé lao về phía Dịch Văn Huệ.

“Mẹ ơi ~”

Thần Thần cẩn thận đến bên Dịch Văn Huệ và nhẹ nhàng nhào vào vòng tay bà ấy, vòng tay ấm áp ngay lập tức bao quanh cậu bé, đó là cảm giác cậu bé chưa từng trải qua.

Rất thoải mái, rất ấm áp, cũng rất an tâm.

“Mẹ ơi ~”

“Ừm, mẹ ở đây.”

Dịch Văn Huệ ôm chặt Thần Thần trong tay và hôn lên má cậu bé.

"Sáng nay Thần Thần bảo bối của mẹ đã ăn gì?"

"Trừng tròn tròn, còn có, còn có cả sữa, ngọt ngọt a..."

"Ồ, đã ăn trứng và sữa à, thật giỏi."

Dịch Văn Huệ vuốt ve cái đầu nhỏ của Thần Thần, dùng giọng nói dịu dàng và ánh mắt trìu mến.

"Mẹ đã ăn chưa?" Thần Thần được bà ấy ôm trong ngực, ngẩng đầu nhỏ lên hỏi.

“Ăn rồi, cháo gà và bánh bao.”

“Mẹ giỏi giỏi ~”

Dịch Văn Huệ cười lớn khi nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Thần Thần.

“Thần Thần của chúng ta cũng giỏi.”

“Chúng ta đều giỏi.”

Trong phòng ngủ tràn ngập tiếng cười, Kỳ Chính Huy ngồi ở mép giường nhìn nụ cười vui vẻ của vợ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của Thần Thần, không khỏi mỉm cười.