Chương 19

"Các vị thiếu gia và tiểu thư, bữa sáng đã sẵn sàng rồi." Quản gia mỉm cười nói.

"Được rồi, đi ăn sáng thôi."

“Anh hai bế Thần Thần đi có được không?”

Kỳ Tử Minh đưa tay về phía Thần Thần và chặn động tác của Kỳ Tử Ngọc, khiến Kỳ Tử Ngọc nhéo cánh tay anh ấy một cái.

Dám tranh giành với chị à, lá gan cũng lớn đấy.

"Thần Thần, đừng để ý tới hắn, tới chị bế."

Kỳ Tử Ngọc ôm Thần Thần trong tay, trừng mắt nhìn Kỳ Tử Minh, quay người đi về phía phòng ăn.

Kỳ Tử Minh xoa xoa cánh tay: “Anh cả, anh có thể quản chị ấy chút được không?”

Giọng điệu của anh ấy tràn ngập sự không vui.

Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử An là anh em sinh đôi, nhưng Kỳ Tử An ra đời trước Kỳ Tử Ngọc hơn hai phút, vì vậy Kỳ Tử An trở thành anh trai.

Sau này, sau khi sinh thêm vài đứa con, thứ hạng của Kỳ Tử Ngọc có chút khó hiểu vì cô ấy không thích người khác gọi mình là chị hai, cô ấy nói rằng không muốn ngàn năm làm lão nhị.

Vì không thích nên chỉ có thể an bài theo cách khác, hơn nữa vì là con gái duy nhất nên có thể gọi cô ấy là chị gái mà không cần thêm số.

Đối mặt với giọng điệu phẫn uất của Kỳ Tử Minh, Kỳ Tử An dang hai tay ra nói: "Anh làm sao quản được? Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt."

Kỳ Tử Minh:”......”

Khinh.

Trong phòng ăn, ngoại trừ Dịch Văn Huệ không xuống ăn sáng, chỉ có Kỳ Tử Lâm là không xuống.

"Tử Lâm đâu? Sao còn chưa xuống?"

“Không phải hôm nay phải đi học sao?”

Kỳ Chính Huy đang bóc quả trứng gà với khuôn mặt cứng đờ, sau khi bóc xong ông ấy đưa nó cho Thần Thần đang ngồi bên cạnh ông ấy trên ghế ăn dành cho trẻ em.

“Cảm ơn ba.”

"Không có gì, ăn từ từ, nhớ uống nước."

“Ừm, Thần Thần biết rồi~”

Đối mặt với sự ngọt ngào và ngoan ngoãn như vậy, Kỳ Chính Huy bình thường ăn nói thô lỗ cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhưng khi nói đến Kỳ Tử Lâm, ông ấy liền lấy lại ngữ khí ban đầu.

“Quản gia, đi gọi Tử Lâm xuống đây.”

"Ngày nào cũng vậy, cơm không biết ăn, học không biết học, không biết nó đang làm cái gì, thật là không ngoan bằng một nửa Thần Thần."

Quản gia lên lầu gõ cửa phòng Kỳ Tử Lâm nhưng không có ai trả lời.

"Tứ thiếu gia, đã đến giờ dậy ăn sáng rồi."

Phịch——

Chắc là do một chiếc gối bị ném qua đập vào cửa, phát ra âm thanh nặng nề như vậy.

“Không ăn!”

"Đừng làm phiền tôi nữa!"

Một giọng nói hung bạo từ trong phòng truyền ra, một lúc sau lại trở nên yên tĩnh.

Quản gia thở dài, đành phải đi xuống lầu.

Khi đến phòng ăn, Kỳ Chính Huy thấy quản gia bực bội quay lại, ông ấy ném đôi đũa của mình xuống.

“Ông nói đi…”

Ông ấy còn chưa kịp nói ra lời tức giận thì Kỳ Tử An đã nắm lấy cánh tay ông ấy.

"Ba, Thần Thần còn ở đây, đừng dọa thằng bé."

Kỳ Chính Huy vô thức đưa mắt nhìn Thần Thần hồn nhiên ngây thơ bên cạnh, khi chạm vào nụ cười dịu dàng và dễ thương của cậu bé, tấm tình bực bội vốn có của ông ấy đã dịu đi rất nhiều.

"Ba, ăn cơm thôi~"

Có một hạt gạo dính trên mặt Thần Thần, khiến cậu bé trông càng đáng yêu hơn.

“Được rồi, ba ăn cơm.”

“Thần thần cũng ăn.”

Kỳ Chính Huy lau hạt cơm trên mặt cậu bé, lại cầm đũa, gắp một chiếc bánh bao nhỏ đặt vào bát Thần Thần.

"Thử xem cái bánh bao này có ngon không."

“Cảm ơn ba.”

“Đừng khách sáo.”

Những âm thanh nhẹ nhàng và đáng yêu khiến ông bố già Kỳ Chính Huy rất hạnh phúc.

Đây mới chính là bảo bối ngoan ngoãn, người khác…hừm…không nhìn tới.

Mọi người ở đây đều không có ngoại lệ, đều bị người cha già ghét bỏ.

Ăn sáng xong, Kỳ Tử An bị người cha già đá đến công ty, trước khi rời đi còn mang thẻo Kỳ Tử Lâm ra khỏi nhà, đãi hắn một bữa thịt heo xào măng.

Kỳ Tử Minh đến bệnh viện.

Công ty làm đẹp của Kỳ Tử Ngọc cũng có một số việc phải giải quyết, nhưng cô ấy vẫn chưa rời đi và vẫn đang chơi đùa với Thần Thần.

“Tiểu Ngọc à, công ty không có việc gì sao?”

Kỳ Chính Huy muốn ôm con ngoan của mình, lại không thể tranh giành với con gái, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở.

Kỳ Chính Huy lau hạt cơm trên mặt cậu bé, lại cầm đũa, gắp một chiếc bánh bao nhỏ đặt vào bát Thần Thần.

"Thử xem cái bánh bao này có ngon không."

“Cảm ơn ba.”

“Đừng khách sáo.”

Những âm thanh nhẹ nhàng và đáng yêu khiến ông bố già Kỳ Chính Huy rất hạnh phúc.

Đây mới chính là bảo bối ngoan ngoãn, người khác…hừm…không nhìn tới.

Mọi người ở đây đều không có ngoại lệ, đều bị người cha già ghét bỏ.

Ăn sáng xong, Kỳ Tử An bị người cha già đá đến công ty, trước khi rời đi còn mang thẻo Kỳ Tử Lâm ra khỏi nhà, đãi hắn một bữa thịt heo xào măng.

Kỳ Tử Minh đến bệnh viện.

Công ty làm đẹp của Kỳ Tử Ngọc cũng có một số việc phải giải quyết, nhưng cô ấy vẫn chưa rời đi và vẫn đang chơi đùa với Thần Thần.

“Tiểu Ngọc à, công ty không có việc gì sao?”

Kỳ Chính Huy muốn ôm con ngoan của mình, lại không thể tranh giành với con gái, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở.