Chương 6: Nhất thời có chút không muốn buông ra.

Hai đoàn mềm mại chạm vào người hắn, Trình Lăng chậm rãi đỡ người, nhất thời có chút không muốn buông ra.

Từ trong ngực hắn đi ra, Đường Trì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Cậu lừa tôi để làm gì!" Cô lùi lại vài bước để kéo dài khoảng cách, cô chưa bao giờ gần gũi với chàng trai nào như vậy, càng không nói đến bản thân bị rơi vào ngực của người khác.

Hắn ôm cánh tay và mỉm cười nhìn cô, "Sợ cậu trốn học một tiết nữa."

Đường Trì hít sâu một hơi, cô vừa ép sự tức giận lại xong, hiện tại lý trí trở về, cô bắt đầu suy nghĩ mình trở về nên đối mặt với câu hỏi của giáo viên môn học và giáo viên chủ nhiệm như thế nào, vừa đến lớp cấp tốc không được mấy ngày lại trốn học, sẽ không bị đuổi về lớp cũ chứ?

Dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, Trình Lăng lại nói: "Trình Tụng đến phòng y tế của trường chứng minh cho cậu rồi, thầy giáo sẽ không nói gì cậu đâu."

Ánh mắt của Đường Trì thoáng cái liền sáng lên, "Thật à!"

"Không tin?"

"Không phải!"

"Hay là không tin Trình Tụng."

"Không không không!" Đường Trì vội vàng xua tay phủ định, lòng bàn tay còn có bụi vừa mới chạm vào mặt đất, trong nháy mắt nắm thành nắm đấm nhỏ.

Trình Tụng nói không sai, cô quả thật giống chuột đồng, bàn tay bẩn thỉu của cô nắm chặt, thịt mềm trong lòng bàn tay chuyển sang trắng.

Trình Lăng hơi suy nghĩ, "Cậu xem bên kia có phải là ổ chuột hay không, tay cậu không phải là ấn lên đó chứ." Hắn nói nửa đùa nửa thật, sau đó nắm lấy nắm đấm nhỏ của cô, nắn vuốt lấy tay cô, quả nhiên thịt mềm mại, vẫn còn ấm áp.

"Hả?" Đường Trì sợ tới mức quên rút tay về, theo khí lực kéo Trình Lăng ra ngoài, "Đi nhanh! Nhanh lên! Có tổ chuột, sao cậu không nói sớm chứ!"

Cô liên tục chạy đến bồn rửa tay dưới lầu, hồn nhiên không phát hiện trên tay còn kéo người, Trình Lăng điều chỉnh bước chân theo sát bước chân của cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn bộ ngực phập phồng vì chạy của cô.

Mỗi bước chạy, hai khối thịt mềm run rẩy.Tầm mắt của hắn được bị hấp dẫn ở hai đoàn thịt đó, nhìn thấy rất nặng, còn to và tròn nữa.

Chạy nhanh như thỏ.

Trước hồ bơi, Đường Trì cẩn thận chà xát tay, chà xát đến cả da tay đều đỏ, nếu điều kiện cho phép, cô thực sự muốn rửa tay bằng rượu một lần nữa.

Trình Lăng đứng ở bên cạnh tùy ý rửa tay, lời hắn nói vừa rồi chỉ là bịa đặt, thế nhưng lại đem cô lừa thành như vậy.

Đường Trì liếc hắn một cái, "Cậu rửa tay thật kỹ đi, chuột rất bẩn!"

"Ừm..." Hắn mở vòi nước một lần nữa và tiếp tục cọ.

Trở lại lớp học, Trình Tụng quả nhiên lấy giấy phép nghỉ ốm ra, không biết anh dùng phương pháp gì, làm rất giống thật, Đường Trì giao cho giáo viên chủ nhiệm, giáo viên còn ân cần hỏi xem cô có cần nghỉ không? Bụng còn đau không?

Đường Trì tỏ vẻ mình còn có thể kiên trì, Phùng Văn Nguyên hài lòng gật gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, bạn học Đường này xem ra đã dần dần thích ứng với hiệu quả học tập của lớp cấp tốc rồi, cho dù bị bệnh cũng không cần xin nghỉ, chỉ đến phòng y tế của trường uống thuốc rồi kiên trì học tập.

Vì vậy, trong lớp tự học cuối cùng, ông đặc biệt khen ngợi Đường Trì.

Dưới bục giảng đồng loạt vỗ tay khiến Đường Trì đỏ mặt, kể cả Phó Hiểu Hàm cũng cố ý quay đầu len lén giơ ngón tay cái lên cho cô.

Mà cặp song sinh duy nhất ở phía trước bàn của cô không vỗ tay theo các bạn cùng lớp, như thể họ chỉ là người ngoài.