Chương 5: Bóng ma tâm lý

Cơn ác mộng suốt đời, cô không thể quên ánh mắt của những người xung quanh.

"Đừng trêu chọc người ta, anh thấy nữ sinh đó vừa xuống cầu thang rồi."

Trình Tụng nhìn thấy nữ sinh mới chuyển tới, miệng phồng lên như chuột hamster nhỏ, vẻ mặt bi phẫn, bị em trai mình nói thiếu chút nữa khóc.

"Anh, em không nói gì cả."

Trình Lăng quả thật không nói gì, hắn cũng không nghĩ tới một câu đùa giỡn có thể khiến Đường Trì thật sự tức giận.

"Cảm ơn cậu ..." Giọng nói của Đường Trì nhỏ đến mức không thể nghe thấy, cô quay lưng lại và rụt vai, bỏ qua tiếng chuông lớp học nhanh bước ra khỏi lớp học, sau đó mất tích một tiết học.

Phó Hiểu Hàm nghe tiếng chuông trở về nhìn thấy bóng lưng Đường Trì vội vàng, đưa tay không chạm được vào cô, gọi cô nhưng cô cũng không để ý, chờ trở lại chỗ ngồi mới phát hiện ngay cả sách vở tiết học của cô đều không thu dọn.

Đây là mới vào tiết 1 lại muốn đi vệ sinh sao?

Trong lớp giáo viên hỏi, còn chưa đợi Phó Hiểu Hàm nghĩ ra lý do giải thích, Trình Tụng trước cô trả lời một bước, "Thân thể cậu ấy không thoải mái, cậu ấy đã đi đến phòng y tế của trường."

Phòng y tế của trường cần giáo viên chủ nhiệm phê duyệt, nhưng giáo viên khoa nhậm mới nhận chức thì không so đo nhiều như vậy, huống chi người nói lại là Trình Tụng luôn luôn không thích nói chuyện.

Đường Trì chạy đến góc chết camera ở góc Tây Nam của tòa nhà giảng dạy, nơi đây có một chiếc xe máy bị hỏng, trên đó thậm chí còn quấn đầy dây leo, các bức tường xung quanh đầy đất và cỏ dại, hầu như không có ai đến.

Đường Trì thở dốc kịch liệt, trong đầu không ngừng hiện lên những mảnh ghép lúng túng kia.

"Cái gì...Lại làm cái này..." Cô ngồi xổm xuống và che đầu, giống như một con nhím, thường mềm mại và đáng yêu, nhưng miễn là cô cảm thấy không an toàn hoặc bị kí©h thí©ɧ một chút, cô sẽ tự tạo biến mình thành một quả bóng, để lộ những cái gai cứng nhất.

Đường Trì một mặt hoài nghi mình làm chuyện bé xé ra to, một mặt lại cực kỳ sợ hãi quá khứ xấu hổ tái hiện, bóng ma tâm lý trung học cơ sở thật vất vả bị cô che đậy, chẳng lẽ bây giờ lại bị lật ra sao?

Cô dựa vào tường xong cúi đầu sát với đầu gối, lắng nghe tiếng đọc sách trong lớp học ở tầng trệt, giáo viên giảng dạy tiếng dòng điện của loa phóng thanh, ngủ thϊếp đi.

-

"Tỉnh dậy đi."

"Đừng ngủ nữa."

Ai đó đang chọc cô.

"Giáo viên đang đến!"

Đường Trì trong nháy mắt ngẩng đầu, sợi tóc còn dính vào miệng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, chưa kịp thấy rõ bóng người trước mắt.

"Đâu, cô đâu!" Cô đã sẵn sàng để đứng dậy và chạy trốn, nhưng vì ngồi quá lâu, chân tê mà không biết, bàn chân của cô, thẳng tắp ngã xuống đất.

Cô không dám nhìn, nhắm mắt lại và quay mặt, chỉ cầu xin không bị rơi quá tàn nhẫn.

Một giây sau, cánh tay của người ta ôm lấy eo cô, đâm đầu vào lòng người này.

"Giáo viên không đến đâu, tôi lừa cậu đó." Giọng của Trình Lăng bình thản, khóe môi lại khẽ nhếch lên.

Thầm nghĩ cũng không tệ.