Chương 9: Ba đã quá vô tâm rồi

-"Thằng đó là Tiến, một thằng trẻ trâu sống ở quận tám, kế bên quận chúng ta thôi. Em nghe nói Tiến có ý muốn làm chủ khu mình lâu rồi, lần mò ra thằng Phong cũng có bản lĩnh ở đây, nên Tiến cho cái hẹn, yêu cầu Phong nhường chức cho Tiến..."

-"Thằng Phong hiếu thắng thế nào chị là người hiểu rõ hơn ai hết, đâu có dễ mà ra lệnh cho nó. Thế là hai thằng hẹn nhau đánh một trận cho ra trò, cư nhiên là Phong thắng. Mà Tiến hèn lắm, thua không phục còn nói bóng gió chọc Phong phát điên lên, nên mới xảy ra sự việc đáng tiếc như vậy..."

-"Tiến đã nói điều gì đó không nên nói sao?"

Uyển Nhi ngạc nhiên hỏi, đến mức khiến cậu nổi điên vậy thì nó đoán vấn đề ắt hẳn khá nghiêm trọng.

-"Vâng...Tiến nhắc đến chuyện bố mẹ Phong ly hôn, mẹ bỏ đi, ba rước người mới về nhà...Sau cùng luôn miệng mỉa mai nó không khác gì kẻ bị ruồng bỏ, sống chỉ chật đất..."

Trời ơi...

-"Phong điên lắm, xông tới đấm đá thằng Tiến tới tấp luôn. Vết thương lúc đầu cộng thêm vết thương lúc bấy giờ khiến Tiến bị thương nặng hơn nó... Nhờ vậy mà Tiến mới chạy về mách với gia đình rằng Phong đánh con thương tích đầy mình..."

....

Cảm ơn và tạm biệt Hoàng Thiên Minh, Dương Uyển Nhi cố gắng chạy thật nhanh về nhà.

Đến nơi, con bé không chỉ thuật lại hết thảy lời cậu em chung xóm, mà còn nói ra hết toàn bộ tâm tình, và cảm xúc trong lòng của Chấn Phong bấy lâu nay cho hai người lớn nghe.

Ngay buổi tối hôm đó, ông Hùng từ tốn bước lên lầu, gõ cửa phòng, nhưng bên trong lại im lặng không một lời đáp nên ông đành đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt ông đầu tiên là hình ảnh thằng nhóc con đang ngủ thϊếp đi trên chiếc giường mây rộng lớn, cảnh tượng thật yên bình biết bao.

Ông ngồi bên mép giường, con ông nằm nghiêng, quay lưng về phía ông.

-"Ba đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi, là ba suy nghĩ không thấu đáo, xin lỗi vì đã không tin con, không nghe con giải thích... Bao lâu nay con đã phải chịu đựng quá nhiều như vậy... Con nói đúng, ba đã quá vô tâm rồi..."

-"Thực tình, vấn đề của gia đình ta lúc trước, là do ba sai, là do ba mê muội. Sau khoảng thời gian đó, tuy ba từng có ý định níu giữ mẹ con, song vì cái tôi quá lớn, rốt cuộc ba vẫn không làm được..."

-"Là lỗi của ba khi khiến gia đình mình tan vỡ, để rồi con trẻ lớn lên phải chịu đựng sự tổn thương và mất mát do chính người lớn gây nên..."

-"Phải chăng ông trời đã sắp đặt tất cả, nuối tiếc đến mấy thì cũng chẳng còn được nữa. Không thể thay đổi được quá khứ, thì mình có thể thay đổi tương lai... Con hãy thử chấp nhận hiện tại, thử chấp nhận gia đình mới này xem, ba đảm bảo nó cũng không tệ lắm đâu con à..."

-"Ba bận rộn không chú ý đến con, không có nghĩa là ba hết yêu con. Ba cũng không phải mới sinh ra đã được làm ba, đây đều là lần đầu của ba, nên không tránh khỏi sai sót..."

-"Chỉ cần con tha thứ, từ giờ trở đi ba nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm, luôn quan tâm con hết mực..."

Mãi đến khi khóe mắt cay cay, ông Hùng mới dừng lời, đắp chăn cho con, rồi đứng dậy.

-"Ba...chắc sẽ giữ lời hứa chứ?"

Bước chân ông dừng lại đột ngột, lấy tay quẹt nước mắt, ông hậm hực.

-"Ranh con, nãy giờ tưởng ngủ rồi!"

-"Có ngủ được đâu ạ."

-"Thức thì cũng đã thức rồi, ba ôm một cái được không?

Trông thằng bé Chấn Phong đã dang rộng cánh tay chuẩn bị sẵn, ông bật cười, bước tới ôm chặt lấy con.

-"Ây da!"

Tình cha con người ta đang cao trào, cái âm thanh gì phát ra vậy nè?

Ngó sang thì thấy bà Hồng nằm nguyên con trên sàn, cái mặt in tròn vành rõ ràng hai chữ nghe lén!

-"Em xin lỗi...hai cha con cứ tiếp tục đi..."

Bẽ mặt thôi rồi luôn, bà hận một nỗi không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, nấp vào đó và không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.

-"Dù rất khó nhưng con sẽ cố, dì cũng đến đây đi..."

Lại thêm một người mau nước mắt, vỡ òa ôm ké hai người kia.

Hoàng hôn, mặt trời chuần bị đi ngủ và nhường chỗ cho mặt trăng đến, đất trời tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp, yên bình đến lạ lùng.

Ở ngay đây này, cũng có một thứ tuyệt đẹp và yên bình không thua kém đâu nhé, chính là tình cảm gia đình đấy!

Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc.

Nhà không cần quá lớn, miễn trong đó có đủ tình yêu thương, là được.