Chương 3: Một giấc mơ đau lòng

-"Ê nhóc, lại đây đập lưng mẹ vài cái đi, mẹ mới đi làm về mệt quá..."

Bà Kim chỉ chỉ vào tấm lưng mình.

-"Con đến ngay đây mẹ."

Có đứa con đấm lưng, xoa bóp cổ cho mẹ yêu, rất chuyên nghiệp là đằng khác.

-"Đấm mạnh lên chút cục cưng của mẹ... Qua bên phải một chút, bên trái một chút..."

-"Cục vàng ơi, ba cũng tê nhức toàn thân đây này, qua đấm cho ba đi con, ba đi làm việc nặng hơn mẹ nhiều!"

Ông Hùng vừa đi làm về, quăng đại cái cặp xuống bàn, nhõng nhõng nhẽo nhẽo.

-"Vậy con qua đấm lưng cho ba nha mẹ?"

Thằng con gãi gãi đầu, cười ngại.

-"Khoan! Lưng mẹ còn nhức lắm, anh nhường con đấm lưng cho em đi."

-"Gì chứ? Anh là trụ cột gia đình, đi làm công việc khiêng vác nặng nhọc lo cho gia đình, em mới phải là người nhường anh đó em yêu!"

-"Anh là đàn ông mà như vậy ư? Anh nghe qua câu lady first chưa? Nên ngồi xuống đi, em trước rồi tới lượt anh sau."

-"Chưa nghe qua thì không cần phải nhường chứ?"

Hai vợ chồng tiếp tục tranh giành. Mãi mà vẫn chẳng được gì ngoài cổ họng khô. Giải pháp cuối cùng, cả hai đều quay sang cậu con trai, đồng thanh hỏi.

-"Cục cưng/ cục vàng, giờ con muốn đấm lưng cho ai trước, mẹ/ ba phải không nè?"

Cậu nhóc thấy ba mẹ mình tính cách còn con nít hơn nó nữa, không khỏi bật cười lanh lảnh.

-"Hahaha... Con chịu thua, hai người ngồi xuống hết đi, để con một tay đấm lưng ba, một tay đấm lưng mẹ, có được không ạ?"

Gia đình, là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc.

Gia đình, là một cái tên, một ngôn từ mạnh mẽ, mạnh hơn lời của những pháp sư hay tiếng đáp của các linh hồn, đó là lời nguyện cầu hùng mạnh nhất.

Và không gì có thể bằng niềm vui gia đình.

Khoảng thời gian đó, thật hạnh phúc, ấm áp biết bao, cho đến một ngày...

-"Nè Kim, tại sao em cái gì cũng cằn nhằn vậy! Em đi đâu cũng khó chịu, làm tôi mất mặt với bạn bè! Cái tính này tôi đã bảo em sửa rồi, nhưng sao em vẫn cứ thế?"

-"Anh định đi nhậu? Mỗi lần nhậu, là mỗi lần say khướt về nhà quậy tùm lum, đã vậy còn chửi bới om sòm, làm vỡ đồ vỡ đạc, tất nhiên là em phải ngăn không cho anh đi nhậu nữa rồi. Cằn nhằn gì, mất mặt gì chứ?"

-"Lâu lâu mới có dịp hội ngộ bạn bè cũ, chỉ nhậu có một tý, vậy mà em không nể mặt anh, làm anh bẽ mặt với tụi bạn, em xem em có phải người vợ yêu thương chồng không?"

Cứ thế, trong một thời gian dài dài, ba mẹ của Chấn Phong cứ cãi vã, mỗi khi có chuyện là chẳng ai nhường ai. Ngày nào cậu cũng phải chứng kiến cảnh ba mẹ bất hòa. Cậu chui rúc trong phòng, nghẹn ngào khóc rất nhiều, muốn xin ba mẹ đừng cãi nhau nữa, nhưng cậu không dám.

Rồi một ngày kia, nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu cuối cùng cũng đến.

-"Kim! Tôi chịu hết nỗi cô rồi đó! Thật không hiểu tại sao hồi đó tôi ngu xuẩn lại rước cô về làm vợ nữa!"

-"Tôi cũng chịu hết nỗi anh rồi, Hùng ạ! Tôi chán ghét cảnh tượng này lắm rồi! Nhân đây, này đồ lăng nhăng, anh không cần giấu, tôi biết hết rồi. Anh vẫn thường hay ra tâm sự, đi cà phê, đùa giỡn và ôm eo con Hồng, con nhỏ vừa mới ly dị chồng phải không?"

-"T...thì sao chứ, sao cô biết?"

-"Hóa ra tình cảm chúng ta chỉ mới trục trặc là anh có người mới liền. Con đó xinh đẹp, hiền lành, không như tôi nên dụ dỗ được anh phải không? Anh không nhường nhịn tôi, luôn kiếm chuyện gây gỗ vì đã có con đó, bồ nhí của anh đúng không?"

-"..."

-"Tôi thất vọng vì anh lắm rồi, chúng ta ly dị đi, tôi nhường anh quyền nuôi thằng Phong, tôi chả muốn giữ lại bất cứ thứ gì liên quan đến tên khốn như anh nữa!"

-"Được thôi, tôi cũng muốn vậy, cứ làm vậy đi!"

Sau đó, bà Kim rời khỏi nhà, bỏ luôn đứa con trai ở lại, mặc cho nó khóc lóc xin mẹ đừng đi.

-"Đừng...mẹ ơi...đừng bỏ con..."

Trần Chấn Phong giật mình tỉnh dậy, cậu lại nói mớ trong đêm nữa rồi, vẫn là giấc mơ ấy.

Lấy tay quẹt nước mắt, cậu nằm xuống ngủ tiếp.

Một giấc mơ đau lòng...

Khi móng tay dài, chúng ta cắt móng tay chứ không cắt ngón tay. Cũng tương tự, khi hiểu nhầm trong gia đình phát sinh, hãy cắt bớt cái tôi chứ đừng cắt đứt mối quan hệ.