Chương 23: Qua nhà em ăn tối nha?

-"Thôi anh phải lại chỗ mấy thằng bạn rồi, gặp em sau."

Đặng Khắc Huy vẩy vẩy tay tay, rồi xoay người rời đi.

-"Tạm biệt anh."

Xấu hổ chết được.

-"Giật cả mình!"

Quay ra đằng sau thì thấy cái bản mặt chằm chằm của hai thằng nhóc nhỏ tuổi, giữa ban ngày ban mặt mà sao u ám quá chừng.

-"Cô và thằng đó...sao thân thiết thế? Giữa hai người là quan hệ gì?"

Chấn Phong hỏi bình thường thôi, cớ làm sao cô cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng vậy nè?

-"Anh Khắc Huy là bạn tôi, bạn bè đi chung với nhau là chuyện bình thường mà?"

-"Bạn bè gì với cái thằng khốn đó!"

Tự nhiên khẩn trương, ấy mà...

-"Cái thằng? Anh Huy lớn tuổi hơn cậu đấy?"

-"Tôi có lý do của riêng tôi, không tiện kể cô nghe được. Nhưng tôi hy vọng cô đừng làm bạn với hắn nữa, được không?"

Tự nhiên ở đâu chui ra rồi nói những lời khó hiểu, vô lý hết sức. Cô ngán ngẫm, chán nản bỏ đi.

-"Cô đang bơ tôi đó hả?"

Con nhỏ này thiệt tình, cậu tức, vào thẳng vấn đề.

-"Thằng đó không hề đơn giản như cô nghĩ, hắn là cái thằng đã sai người đi bắt cóc cô đấy."

-"Anh ấy hiền lành tốt bụng lắm, cậu đừng vu oan cho người ta thế chứ!"

-"Tóm lại tránh xa thằng khốn đó ra, nghe lời tôi đi."

-"Tôi muốn chơi với ai là chuyện của tôi, cậu lấy quyền gì mà cấm cản?"

-"Con nhỏ này, đã bảo..."

Tức tức tức.

-"Thiên Minh! Em nói câu gì có lý đi! Cậu ta thật là quá quắt mà!"

-"Chấn Phong chỉ muốn tốt cho chị thôi, em thiết nghĩ chị đừng làm bạn với hắn ta nữa. Hắn rất thâm độc, tránh xa thì hơn."

Bạn thân có khác!

-"Đến cả em cũng như vậy hả? Sao lại đi nói xấu bạn chị? Ghét!"

Cô nhăn nhó mặt mũi chạy đi, một làm sao chọi với hai được cơ chứ.

-"Từ giờ tụi mình hãy để ý hắn nhiều hơn, mày đừng lo quá."

Thiên Minh vỗ vai thằng bạn.

Tối đến, trong một con hẻm vắng người, có một nhóm con trai cao khoẻ tụ tập.

-"Haha! Đến đây xem nè đại ca!"

Đặng Khắc Huy ung dung đi lại, nhìn bốn thằng con trai bị đánh tới nằm la liệt dưới đất, khoé môi nhếch lên một nụ cười đầy khinh bỉ.

-"Tội nghiệp, ai bảo tụi bây thuộc nhóm thằng Phong làm chi, để giờ bị đánh thế này. Đối đầu với tao không bao giờ có kết quả tốt đâu."

-"Thằng khốn!"

-"Bị thương đến như vậy mà còn mạnh miệng nhỉ?"

Hắn lấy đế giày chà mạnh lên đôi tay kia.

-"Đáng ra không đánh nữa đâu, nhưng tại mày làm tao đổi ý rồi. Tụi bây, đánh tiếp cho tao!"

Bốn thằng rùng cả mình.

-"Anh sai việc gì tụi em cũng làm! Tha cho tụi em đi! Làm ơn!"

-"Vừa nãy mạnh miệng lắm mà?"

-"Anh sai chuyện gì bốn đứa em cũng làm hết! Tha cho chúng em đi!"

-"Chuyện gì cũng làm?"

Đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng.

-"Vâng..."

-"Rời bỏ nhóm Phong đi, gia nhập nhóm tao."

-"Sao ạ?!"

-"Tao không ép, quyết định là của tụi mày."

-"..."

-"Đánh tiếp cho tao!"

Sức đâu mà chịu nỗi nữa, tụi nó đành cắn răng chấp nhận.

-"Chắc chứ?"

-"Tụi em sẽ làm vậy..."

Đặng Khắc Huy nở một nụ cười đầy hài lòng.

-"Cũng nên mở tiệc chào mừng thành viên mới chứ nhỉ?"

....

-"Người ngợm tụi bây bị sao mà trầy trụa ghê vậy? Có sức thuốc chưa?"

Chấn Phong hỏi, đại ca đàn em gì chứ, đối với cậu, đều là bạn bè cả thôi.

-"Tụi tao chỉ bị té thôi."

Một thằng trả lời, có vẻ rất rụt rè.

-"Bị té? Cả bốn thằng đều bị té? Tụi bây troll tao à?"

-"Ừm...thật ra tụi tao có chuyện muốn nói với tụi bây."

Chàng đại ca hơi nheo mắt.

-"Tụi tao quyết định sẽ rời nhóm, sang nhóm Khắc Huy, đừng giận tụi tao nha..."

-"Tại sao? Tại nó đánh và kêu tụi bây bỏ nhóm hả?"

Đoán trúng tim đen luôn, làm cả bốn đứa đều xanh mặt.

-"Không phải, do tụi tao thích qua nhóm nó hơn, ở nhóm này bao nhiêu năm thấy chán rồi, mong tụi bây thông cảm, thật xin lỗi..."

Rồi bốn thằng nhanh chóng rời đi.

-"Tụi nó nói dối."

Hoàng Thiên Minh lên tiếng.

-"Nhìn là biết."

-"Chắc chắn tại thằng Huy rồi, tụi mình sẽ tìm cách đối phó với hắn, bảo tụi nó quay lại, được không?"

-"Từ từ đi."

Cậu bình thản.

-"Tại sao? Tao không muốn tụi nó rời nhóm chút nào, đã là bạn bè biết bao nhiêu năm trời rồi."

-"Chắc thằng đó đe doạ gì nên tụi nó phải làm vậy, tạm thời cứ để vậy đi, có lẽ sẽ bảo vệ được cho tụi nó, sau này tính tiếp."

Cậu nói có lý, Thiên Minh cũng đành gật gù.

Tối hôm đó, Đặng Khắc Huy đi trên con đường về nhà một mình.

Hắn bước đi thì người đằng sau cũng bước theo, dừng lại người đằng sau cũng dừng, đi tiếp thì người đằng sau cũng đi, quay lại nhìn thì không thấy ai. Thật vi diệu chưa kìa?

Thằng Chấn Phong sai người theo dõi hắn? Cũng to gan quá. Để xem hắn làm gì với con chuột nhắt trốn chui trốn nhũi này đây.

Hắn bước nhanh, người đằng sau thấy thế cũng bước nhanh theo. Bám theo được một lúc, bỗng hắn lặng mất tăm.

Người đằng sau đang ngó ngả ngó nghiêng tìm kiếm chợt...

-"Theo dõi ông mày hả con!"

Đặng Khắc Huy quặp cánh tay đối phương, thủ thế hết trơn, chuẩn bị bẻ cho chết bà nó luôn.

-"Đau...đau quá má ơi...!!"

-"Kim Trúc?"

Phải nói là mặt hắn bây giờ cực kỳ cực kỳ ngu, thả tay nhỏ ra mà mặt vẫn còn ngu.

-"Sao anh bạo lực thế? Xém tí nữa là gãy tay em rồi..."

Nhỏ nhúc nhích nhúc nhích cánh tay, Khắc Huy lấy lại bình tĩnh, hắn ôn tồn.

-"Sao lại đi theo anh? Em theo dõi anh à?"

Mặt nhỏ bỗng đỏ bừng lên, bèn gãi gãi đầu đầu.

-"Ưʍ...tại..."

-"Nói đi! Tại gì?"

Hắn quát, làm nhỏ giật mình, đành lí nhí khai thật.

-"T...tại em muốn biết nhà anh ở đâu để có thể tới rủ anh đi chơi, nên mới lén bám theo anh, đừng giận em nha."

Hắn thở dài nhẹ nhõm.

-"Anh hiểu rồi, không sao đâu."

Đầu óc con nhỏ này vốn chỉ đơn giản thế thôi.

-"Anh không thích có người biết nơi anh ở, em nên về đi."

-"Khoan! Chắc anh chưa ăn gì phải không? Qua nhà em ăn tối nha?"

Từ đầu đến cuối chỉ có một chữ phiền.

-"Ăn rồi! Nên giờ anh no lắm! Em về đi!"

Miệng bảo không đói mà cái bụng phản chủ lại kêu lên vài tiếng hết sức mất mặt.

Nguyễn Thị Kim Trúc khẽ bụm miệng cười, ai kia thì ngây thơ như chú bò đeo nơ.

-"Bụng anh đang đánh trống hả?"

-"..."

-"Đừng dối lòng nữa, đi ăn thôi!"

Ba mẹ đi làm chưa về nên ở nhà không có ai, nhỏ nhanh chóng vào bếp trổ tài nấu nướng.

Đặng Khắc Huy ngồi đó xem tivi, tiện mắt ngắm nhìn con nhỏ phiền phức, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.

-"Món ăn ra rồi đây! Này nhé, Kim Trúc mà nấu thì không ngon không ăn tiền!"

-"Với lại còn có tình thϊếp đặt vào trong món ăn, nên trên cả tuyệt vời luôn! Anh hãy vừa ăn vừa cảm nhận nhé!"

Nhỏ luyên huyên.

Khoé miệng hắn cong lên thành nụ cười cuốn hút, mà lần này hình như là cười thật, không phải nụ cười giả tạo như mọi khi nữa.

-"Sao anh cười? Ý chê đồ ăn em nấu hả?"

-"Này là em tự nói, anh chưa nói gì hết."

Mười lăm phút sau, trên bàn giờ đây chỉ còn lại chén đĩa, còn thức ăn thì đã chui vào trong bụng ai kia hết rồi.

-"Ú òa, sao đồ ăn sạch sẽ quá vậy cà? Sao vậy ta? Kỳ lạ thế nhỉ?"

-"Vì đang đói bụng thôi."

-"Anh khen em một cái không được sao?"

Nhỏ giận dỗi, rất chi là đáng yêu nhé, khiến ai kia cũng phải ngẩn ngơ ra chốc lát.

Nhìn nhỏ cắm cúi nấu ăn cho hắn, rồi hí ha hí hửng như con ngựa mong hắn khen ngon. Sao mà giống vợ chồng quá nhỉ? Rồi cái cảm giác ấm áp, yên bình này, là sao đây?

Ôi trời, mục đích của hắn là tiếp cận Uyển Nhi mà. Sao lại dính đến con nhỏ này chứ, nên tập trung chuyên môn thôi.

Đặng Khắc Huy dẹp tan đống suy nghĩ sến súa kia, nhanh chóng về nhà.

-"Em ra bar không thấy anh, anh đi đâu à?"

Cô em gái tò mò hỏi.

-"Tao đi dạo."

-"Đi dạo gặp chuyện gì vui lắm hay sao mà nhìn anh vui vẻ thế? Bình thường không thấy anh tươi tắn thế này đâu."

-"Ba láp ba xàm gì thế? Mặt tao vẫn vậy mà."

Hắn bỏ lên phòng.

Rõ ràng nhìn anh ấy rất vui vẻ mà. Nhỏ tưởng chỉ mỗi khi ở bên ba mẹ thì ảnh mới có biểu cảm này thôi, có chuyện gì thế nhỉ?

....

Cả gia đình nhà ông Hùng đang ăn tối cùng nhau.

-"Dì cho con xin thêm bát cơm nữa."

-"Chà bốn bát rồi đó, Phong ăn nhiều thế? Kẻo đầy bụng khó tiêu lắm con."

-"Bao tử quái vật mà, chứa bao nhiêu là đủ, bốn bát thì nhằm nhò gì, đừng lo mẹ ơi."

Cô chị gái xỉa xói.

-"Đau!!"

Bàn chân bị ai kia đạp không thương tiếc.

Chấn Phong mặt tỉnh bơ, còn cô, nếu là thường ngày thì đã nhẫn nhịn rồi. Nhưng vì vẫn còn giận cậu về chuyện anh Khắc Huy, nên còn ngại ngùng chi mà không cho một đạp trả thù.

-"Qao!!"

Cậu nhăn mặt.

-"Ngon rồi, ngon rồi, dạo này cô thật không biết trời cao đất rộng gì hết nhỉ?"

-"Sao sao sao?"

Cô chị gái hất mặt lên trời.

-"Cô!"

-"Đừng cãi nhau nữa, ồn ào quá đi!"

Ông Hùng rất ít khi phán, một khi phán là không gian yên tĩnh trở lại liền.

-"Ba có tin vui cho gia đình, ở công ty tặng bốn vé đi nghỉ mát. Nên ba tính ngày cuối tuần này chúng sẽ đi, mọi người thấy sao?"

-"Nghỉ mát! Con rất thích!"

Đứa con gái la ó om sòm, gì chứ, đi chơi là thích nhất! Lâu quá không được đi chơi mà!

-"Em rất mong chờ đấy."

-"Con cũng thích."

-"Vậy ăn xong cả nhà tranh thủ sửa soạn đồ đạc nhé!"

Có chuyện vui tất nhiên phải khoe ngay cho đứa bạn thân nhất. Uyển Nhi bay lên giường, gọi điện thoại ngay cho Kim Trúc.

-"Này, cuối tuần này tao được đi nghỉ mát đó!"

-"Hư cấu! Sao mày lại được đi?"

-"Công ty ba tao tặng cho bốn vé đi nghỉ mát, nên cả gia đình tao cùng đi, mày hãy cứ ghen tị với sự may mắn của tao đi."

-"Vui thế, tao cũng muốn."

-"Có bốn vé à. Thôi để tao chụp thật nhiều hình về an ủi mày nha. Nhiều khi có hoàng tử bãi biển trong bức hình nữa, vui chưa?"

Nhỏ phì cười.

-"Kể mày nghe, hiện giờ tao rất thích anh Huy. Tao quyết định sẽ theo đuổi ảnh."

-"Chúc mừng mày đã tìm được đối tượng. Chúc may mắn."

-"Cảm tạ cảm tạ."

Luẩn quẩn chuyện trên trời dưới đất một hồi, cô mới chợt nhớ ra chuyện lúc sáng.

-"Cơ mà thằng Phong với thằng Minh cứ nói tao tránh xa anh Huy ra, hai đứa nó bảo anh ấy không tốt."

-"Cái gì? Tại sao bọn họ lại nói xấu anh ấy?"

-"Tao cũng không tin, nhưng trước giờ hai cậu ta cũng không phải dạng người nói dối, đặc biệt là Thiên Minh... Haiz tao chẳng hiểu nổi nữa, thôi cho qua đi."

Đầu dây bên kia im im lặng lặng một chút.

-"Bây giờ mày lo chuẩn bị cho kỳ nghỉ mát của mày đi kìa, tao thì ở nhà làm con khỉ già đây."

-"Vậy mày làm con khỉ già tiếp đi nha, cúp máy đây."

-"Ừ con quỷ."

Cô cúp máy, rồi hí hửng đi sắp xếp đồ đạc.