Chương 24: Tiếng thì thầm ở trái tim

Cuối tuần đã đến, chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Uyển Nhi cũng đã xin nghỉ làm một ngày, thế là gia đình lên xe và bắt đầu cho chuyến nghỉ mát hai ngày một đêm.

Hai tiếng sau...

-"Tới nơi rồi hai đứa!!"

Uyển Nhi cùng Chấn Phong xuống xe, nhìn cái cổng thôi mà cũng thấy phấn khích lắm nha.

Khu du lịch Bảo Bảo, gồm có biển, hồ bơi, suối nước nóng, khu vui chơi, nhà hàng, khách sạn,... Đa dạng không sao kể xiết cho thực khách đến tham quan và vui chơi. Đây đúng là một nơi lý tưởng để nghỉ mát, giải trí và thư giãn sau những ngày bận rộn đi học đi làm.

Hai người lớn đi đặt phòng khách sạn, bỏ đồ đạc lên phòng rồi cả gia đình cùng nhau đi ăn trưa tại một nhà hàng.

-"Thức ăn ra rồi đây, chúc quý khách ăn ngon miệng."

Khoảng bốn năm đĩa thức ăn đặc sản khu này trải đầy trên bàn, nhìn rất hấp dẫn, cả gia đình ngồi xe từ sáng giờ nên bụng đói cồn cào, nhanh chóng gấp lấy gấp để, nhưng cũng không quên gấp thức ăn cho nhau.

-"Gia đình hạnh phúc quá, nhìn mọi người mà tôi cảm thấy vui lây!"

Một ông chú bước tới bàn, tấm tắc cảm thán.

-"Gia đình chúng tôi đã phải cố gắng lắm đấy, lúc trước không được như vậy đâu, cực kỳ phức tạp luôn!"

Ông Hùng tươi cười.

-"Gia đình nào chẳng có trục trặc, nhưng đã phấn đấu để được như vậy thì quá tuyệt vời rồi, chúc mừng gia đình."

-"Cảm ơn ông."

-"Hai đứa con xinh trai đẹp gái quá, chú chúc mỗi đứa sau này lập gia đình đều hạnh phúc như gia đình mình bây giờ nha, phải cố lên đó!"

-"Haha con cảm ơn chú ạ."

Cả gia đình cùng trao nhau nụ cười hạnh phúc, chỉ có một người, miệng thì cười nhưng trong lòng không hề biết cười.

Xong nhiệm vụ lấp đầy cái bụng, họ lên khách sạn thay đồ rồi đi tắm biển. Biển trong khu du lịch này rất rộng và đẹp, trời trưa mát nên rất nhiều khách du lịch ra đây chơi đùa, không khí ở đây rất vui nhộn và náo nhiệt.

Ông Hùng và bà Hồng cùng mặc đồ đôi, tình như cục sìn luôn. Cả gia đình cùng tắm được một lúc thì bà Hồng lên tiếng.

-"Hai đứa, ba mẹ đi ra tắm biển riêng nha!"

-"Sao thế? Chúng ta đang chơi rất vui mà sao ba mẹ phải đi riêng?"

Uyển Nhi tròn mắt.

Bà Hồng đỏ tối mặt mày, bẽn lẽn như gái mới về nhà chồng.

-"Tại vì muốn có không gian riêng đó con à, con ở đây chơi với em đi."

-"Gặp lại hai đứa ở khách sạn."

Nói rồi bà Hồng nắm tay ông Hùng chạy tung tăng, làm như vợ chồng mới cưới không bằng, bó tay luôn!

Ừ, mà vấn đề bây giờ là chỉ còn Nhi với Phong đứng đó.

-"Này, muốn chơi đánh banh dưới biển không?"

Cô nảy sinh ý tưởng mới, đoạn hứng khởi quay sang rủ rê cậu.

Quay qua thì thấy Chấn Phong đang khoác eo mấy cô gái mặc bikini cực kỳ nóng bỏng, Uyển Nhi nhìn mà chỉ muốn ăn bánh gato cả tháng.

-"Tiếc quá, tôi bận chơi với mấy cô gái xinh đẹp này rồi, cô tự xử nha."

-"Ê khoan, cho tôi cùng đi với, cậu định bỏ tôi hả? Ba mẹ bảo chúng ta phải đi cùng nhau đó."

Chấn Phong quan sát Uyển Nhi từ đầu đến cuối.

-"Xin lỗi nha, những cô gái nóng bỏng cup B như vầy mới được chơi chung với tôi thôi, nhìn người ta rồi nhìn lại cô đi."

Cậu lắc đầu chẹp miệng.

-"Sao?!"

Mấy cô gái kia khẽ cười châm biếm.

-"Đi thôi các nàng."

Cậu ta nói rồi bỏ đi thật, để lại cô bơ vơ một mình. Nghe thấy mấy đứa con gái dùng những lời ong bướm khen cậu ta, cô mới nhìn xem tên đáng ghét ấy có gì mà họ khen nức nở vậy.

Nhìn một cái, rồi lại thành nhìn không chớp mắt, ờ thì quả thật đám con gái đó nói cũng đúng đấy!

Cậu ta mặc quần lửng tắm biển. Còn ít tuổi nhưng bụng cậu ta đã có vài ba múi rồi, làn da nâu khoẻ khoắn, tóc ướt nên cậu vuốt hết tóc mái lên cao, khoe vầng trán láng đẹp và cả gương mặt thu hút đó nữa.

Tổng thể là tên này mang một nét đẹp khoẻ khoắn và rất quyến rũ, thế nên mọi sự chú ý ở đây mới dồn hết lên cậu ta.

Cô nuốt nước miếng cái ực.

Cô mặc một chiếc áo ba lỗ xanh, bên ngoài khoác áo khoác trắng, mặc quần ngắn đen. Với làn da trắng hồng, gương mặt sáng bừng lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, dù không nổi bật như các cô gái kia nhưng ở Uyển Nhi rất dễ thương, mang một nét đẹp ngọt ngào làm cho ai cũng yêu mến.

-"Cậu muốn tôi chơi một mình hả? Được thôi, vậy thì tôi chơi một mình, sợ gì!"

Thế là kẹo dẻo đi xuống biển nghịch nước một mình, tự lăn lăn dưới nước một mình. Phải, như con tự kỷ.

-"Em gái dễ thương sao chơi có một mình vậy? Có muốn chơi chung với tụi anh không?"

Hai anh chàng giọng ngọt xớt bơi tới.

-"Em có thể chơi cùng với tụi anh hả?"

-"Dĩ nhiên rồi, mình cùng chơi đánh banh, em muốn chơi chứ?"

-"Đánh banh sao, em muốn!"

-"Vậy thì đi theo hai anh nhé."

Hai anh chàng liền nhanh chóng kéo tay cô đi, có đứa vô tư đi theo mà chẳng hề đề phòng.

Hai thằng mặt tà ý thấy rõ, làm sao qua được mắt của Chấn Phong, cậu sầm mặt bước tới.

-"Bỏ bàn tay dơ dáy của tụi bây ra khỏi cô ta đi, giữa ban ngày ban mặt làm vậy chả được đâu."

-"Nói nhảm gì vậy nhóc, muốn tranh giành người đẹp hả? Tụi này giành trước rồi, nhóc không có cửa đâu nha."

Mặt Chấn Phong đã tối nay còn tối hơn, đã tử tế lắm mà không chịu thì đừng trách.

-"Bây giờ tụi bây không biến đi phải không?"

-"Không biến thì sao? Nhóc sẽ đánh yêu tụi anh hả? Sợ quá đi!"

-"Được thôi, vậy tao sẽ cho hai đứa bây biết thế nào đánh yêu nhé!"

Chấn Phong nhếch mép, bẻ ngón tay kêu răng rắc, làm sống lưng hai thằng hơi lạnh.

-"Sao vậy? Lại đây đi chứ? Đánh yêu mà nhẹ như phủi bụi ấy."

Phải nói là cậu luôn luôn thành công trong việc dọa người khác sợ, lần này cũng thế.

-"Ơ thôi...tụi anh đi trước nha, chào em gái!"

Hai thằng nhanh chóng cuốn gói bỏ chạy, Uyển Nhi bây giờ mới có dịp lên tiếng.

-"Bọn chỉ muốn chơi đánh banh với tôi thôi mà, sao tự nhiên cậu đe doạ người ta? Cậu bệnh hả?"

-"Vì cô ngu quá!"

Một câu ngắn gọn nhưng tất cả hàm ý đều đầy đủ, làm ai kia cứng cả họng. Cũng chả thèm tra khảo xem tại sao cậu không đi chung với mấy cô nàng chân dài nữa.

-"Ghét cậu! Giờ không ai chơi đánh banh với tôi rồi nè! Ghét!"

-"Haiz, đứng đợi ở đây đi."

Nói rồi Chấn Phong chạy đi, Uyển Nhi tuy chưa hiểu ý cậu là gì vẫn ngoan ngoãn đứng đợi. Một lúc sau cậu quay lại, trên tay cầm theo một trái banh mới mua. Cô không khỏi bất ngờ nha, nhưng nói gì thì nói, sĩ diện vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Nhớ ra một chuyện.

-"Sao cậu nói muốn chơi với mấy cô cup A của cậu mà, bỏ rơi tôi mà, giờ tự nhiên đuổi hai anh kia đi rồi mua banh là sao? Muốn rủ tôi chơi à? Nói nghe nhé, tôi ứ thèm!"

Cô nhân cơ hội lên mặt với cậu, ừ thì nguy hiểm, nhưng cậu là ai chứ? Là Trần Chấn Phong, muốn trị nhỏ này thì dễ như trở bàn tay đó mà.

-"Vậy thì banh này uổng quá đi, đem cho người ta vậy, này bé ơi..."

Ai đó giật mình.

-"Ấy khoan! Tôi nghĩ lại rồi, nếu cậu đã có ý thì tôi chơi cũng được."

-"Vậy thì chơi thôi."

Chấn Phong khẽ bụm miệng cười đi trước, Uyển Nhi lũi thủi theo sau.

Thì bởi, mới lúc nãy còn bát ngáo bỏ rơi cô, khi không bây giờ quay ngoắt một trăm tám chục độ luôn, đúng là chẳng thể nào đoán được cậu ta mà.

Cả hai bay xuống biển, chế tạo ra đủ thứ trò chơi với trái banh tròn. Chơi đến khi ông Hùng bà Hồng không thấy hai đứa trên khách sạn, liền ra biển tìm kiếm. Hai người dõi theo hai đứa con chơi vui vẻ, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường.

Một ngày đi chơi tạm kết thúc, cả gia đình quay về khách sạn nghỉ ngơi, nạp năng lượng cho ngày mai chơi tiếp.

Lại nói về Kim Trúc và Khắc Huy, nhỏ luôn canh chuẩn thời gian chàng trai khiến trái tim nhỏ loạn nhịp đi ra ngoài và đi đường nào. Nên lúc nào nhỏ cũng mai phục đợi hắn, nếu hắn bận thì chỉ đi bộ chung, nếu không bận gì thì tranh thủ cơ hội rủ hắn đi chơi.

Mưu mô khỏi bàn mà!

Mà kỳ lạ một điều là Khắc Huy lại không đi đường khác, dù có nhiều đường nhưng hắn vẫn thích hay vô tình đi đường này, rồi vô tình gặp Kim Trúc để nhỏ lẽo đẽo theo, chắc chỉ vô tình thôi!

Nói nhiều là bản tính của nhỏ, có hôm đang lảm nhảm với Khắc Huy như mọi ngày, bỗng nhiên sực nhớ ra chuyện gì đó, mặt nhỏ trắng bệch ra.

Nhận ra nhỏ hơi lạ thường, hắn không giấu được sự tò mò, bèn hỏi.

-"Sao vậy?"

-"..."

-"Có chuyện gì à?"

-"Em nghe người ta nói anh là đại ca, hay chơi hèn, hay sinh sự đánh nhau, rồi vụ Uyển Nhi bị bắt cóc, là anh sai người đi làm vậy... Không đúng phải không ạ? Chỉ là tin đồn nhảm thôi, đúng chứ?"

-"Là ai tung tin đồn xằng bậy vậy, anh rất quý Uyển Nhi là khác..."

-"Thật ạ? Vậy thì may quá!"

Kim Trúc thở phào.

-"Mà em hỏi như vậy...là sao?"

-"Vì anh là người em thích, nên em sẽ không thể nào tưởng tượng nổi anh đi làm mấy chuyện xấu tính đó đâu! Em chỉ muốn chắc chắn là không phải anh thôi! Quả là không uổng công em mong đợi mà!"

Nhỏ phấn khích, còn hắn thì ngược lại, hắn chậm rãi nói tiếp.

-"Hóa ra mẫu người em thích phải là người tốt, không tốt thì không được?"

-"Em cũng không rõ, em chỉ không tôn trọng kiểu con trai đó thôi, mà anh đừng lo, anh là mẫu người em cực cực kỳ thích luôn!"

Sau đó hắn không nói gì thêm, trong lòng lại cảm thấy buồn bực, rồi một mạch bỏ đi trước.

-"Đợi em với!"

Có đứa đuổi theo đứa kia mà lơ đãng không để ý có một chiếc xe sắp lao đến.

Tiếng còi xe in ỏi vang lên, Đặng Khắc Huy phóng đến ôm Kim Trúc né qua một bên, thoát khỏi nguy hiểm một bàn thua trông thấy.

Hắn không nói gì mà ôm chặt nhỏ thở hổn hển, tim hắn đập rất nhanh, như sợ mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời không bằng.

Trong vòng tay của hắn, cảm nhận sự lo lắng của hắn, trái tim Kim Trúc đã đập lỡ một nhịp mất rồi.

-"Làm bạn trai em nhé, được không? Không thì em làm bạn gái anh vậy."

Con bé với gương mặt lấm lem cộng với tình hình bây giờ mà vẫn có thể tỏ tình được? Khắc Huy chán nản, buông nhỏ ra.

-"Không, anh có bạn gái rồi."

Bao nhiêu mong đợi của Kim Trúc bay đi cái vụt, bị từ chối một cách không thương tiếc, nhỏ như rớt xuống địa ngục vậy.

Chưa hết đâu, còn nữa...

-"Và em cũng đừng lẽo đẽo theo anh nữa, kẻo bạn gái anh la."

Hắn càng sát thêm muối vào vết thương nhỏ, nhỏ xụt xịt.

-"Em hiểu...nhưng em không thể đi theo anh nữa sao? Với tư cách bạn bè đi chung thôi cũng được..."

-"Không! Cực kỳ phiề..."

Hắn chưa kịp nói hết câu thì dừng lại, vì thấy cặp mắt của Kim Trúc giống như sắp khóc tới nơi rồi, đành rút lại lời nói, hắn thở dài.

-"Được rồi, em có thể đi theo anh...với tư cách bạn bè."

Nhỏ cuối cùng cũng chịu cười, gương mặt vừa khóc vừa cười, nhìn tếu thiệt, nhưng lại rất là dễ thương.

Hắn chưa từng thấy cô gái nào kỳ lạ như con bé này, thiệt tình, đồ ngốc nghếch.

Khoé môi Khắc Huy khẽ cong lên, sau đó hắn tiễn nhỏ về nhà.

Chủ nhật, cũng là ngày cuối của chuyến đi chơi nhà ông Hùng. Ăn uống, đi spa, tắm suối nước nóng xong, cả gia đình quyết định đi tắm hồ bơi.

Ba mẹ và Chấn Phong tung tăng bơi lội chuyên nghiệp dưới hồ nước sâu, Uyển Nhi thì ở trên bờ đọc truyện.

-"Xuống bơi đi Nhi, thoải mái lắm đấy, về nhà rồi đọc truyện sau!"

Ông Hùng bơi lại chỗ con gái.

-"Con làm biếng lắm, mọi người cứ tiếp tục chơi đi ạ, đừng quan tâm đến con..."

-"Hay tại cô không biết bơi?"

Ặc, cậu ta ăn gì mà phán đâu trúng đó thế?!

-"Em quên không kể với anh, hồi đó điều kiện kinh tết nhà em khó khăn, trước giờ Uyển Nhi chưa từng học qua khóa dạy bơi nào. Em thì hồi nhỏ bơi ao với bạn riết nên biết bơi, chứ con bé thì không..."

-"Thật sao?"

-"Uầy có gì đâu hai người thật, con ở trên đây cũng được mà..."

-"Thằng Phong bơi giỏi lắm, ê Phong, bơi lại đây ba hỏi cái! Con dạy Uyển Nhi bơi nha?"

-"Á ba Hùng, tên này, đừng!"

-"Được thôi."

Chấn Phong đồng ý cái rụp.

Ai mượn vậy? Ai mượn? Người ta muốn ở trên đọc truyện mà!

....

Thế là có đứa đành bước chân xuống nước, ngoan ngoan nghe lời thầy Phong giảng dạy.

-"Điều một, tập nín thở lâu phía dưới mặt nước."

-"Mới có năm giây đã nhô đầu lên! Ít nhất phải từ mười đến hai mươi giây cho tôi! Làm lại!"

-"Điều hai, tập hít thở dưới nước."

-"Nước mũi chảy tùm lum ghê quá, chùi đi rồi làm lại!"

-"Điều ba, tập nổi dước nước."

-"Ổn đó."

-"Điều bốn, lướt nước."

-"Ngốc quá sai bét rồi! Phải duỗi thẳng chân chứ! Bơi lại đi!"

-"Điều năm, tập đứng lên khi cô đang bơi mà muốn dừng lại."

-"Cũng được."

Thầy Chấn Phong tuy nghiêm khắc nhưng rất hiệu quả đó nha, Uyển Nhi chân ráo chân ướt biết được năm điều cơ bản khi học bơi rồi.

-"Để tôi giữ eo cô, thử bơi sải xem nào."

Cậu giữ eo cô bước đi từ từ, lội đi nửa đường cư nhiên một đám trai gái trêu.

-"Cặp đôi kia dễ thương quá đi, dạy bơi cho nhau kìa, hai người đẹp đôi lắm ấy!"

Chẳng hiểu sao cái đứa đang chui mặt dưới nước mà vẫn dỏng tai nghe thấy, ngóc đầu lên phủ định mới ghê.

-"Không phải đâu, chúng tôi là chị em ấy!"

Sặc!

-"Này!! Khi không sao cậu lại thả tay ra chứ?! Tôi bị uống nước rồi nè...khụ khụ..."

Cô ho sặc sụa mà cậu vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, còn từ tốn bảo.

-"Xin lỗi nha, trượt tay!"

Thầy giáo gì mà trượt tay để học sinh uống nước ngon lành luôn, chưa kể hồ bơi toàn là nước miếng, nước tè, nước hỉ mũi, nước vâng vâng và vâng vâng của người khác nữa!! Thầy giáo này làm ăn sống nhăn quá đi thôi!!

-"Bơi từ đây ra đó thử xem."

Cô bơi quen một hồi, cậu tiện mắt nhìn chỗ khác, nhưng quay lại thì không thấy cô đâu.

-"Này...Uyển Nhi...cô đâu rồi?"

Chấn Phong hét lớn, lặn xuống hồ tìm kiếm, nước tung toé cả lên.

May mắn lặn trúng chỗ Uyển Nhi, cậu ngay lập tức kéo cô lên, mà cậu mạnh tay lắm, cô đau quá bèn hét lớn.

-"Cậu làm gì thế?! Tôi đang tập nín thở mà!!"

-"Hả? Nín thở...à...tôi tưởng cô bị chìm..."

-"Hóa ra là vậy...nhưng cậu thực sự không thể nhẹ nhàng hơn sao...gãy tay tôi luôn rồi!!"

-"Mà cô vẫn phải báo cho tôi một tiếng cô đang làm gì chứ! Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Cô chỉ mới học bơi buổi đầu tiên đó!"

Bỗng dưng cậu ta lại đùng đùng nổi giận nữa, cô không giận thì thôi chứ.

-"Này cậu..."

Bỗng...hai cánh môi ướŧ áŧ khẽ chạm nhẹ vào nhau, lạnh lẽo và mềm mại lắm, đến mức toàn thân hai người tê cứng lại, mới giật mình né ra.

-"Xin lỗi nha, ta không cố ý đâu, lỡ đυ.ng thôi à..."

Bà thím vừa xin lỗi vừa cười cười, chẳng thật lòng gì cả. Rồi đợi khi bả đi thì Uyển Nhi mới run rẫy chạm môi mình.

-"Nụ hôn đầu của tôi!! Không chịu đâu!! Sao lại là cậu chứ!! Trời ơi!! Không chịu đâu!!"

Cô tạt nước vào mặt cậu, kêu réo om sòm.

-"Vô tình thôi! Vả lại chạm nhẹ có một cái có chết ai đâu, cô ồn ào quá đi!"

Cậu giải bày cứ như là một chuyện thường tình ở huyện vậy. Cũng may là ba mẹ không có ở đây đó.

-"Cậu hôn nhiều người quen rồi thì làm sao hiểu được cảm nhận của tôi chứ? Tôi chỉ muốn dành nụ hôn đầu cho người tôi thích thôi! Không chịu đâu! Bắt đền cậu đó!"

Ai kia bắt đầu tối tăm mặt mày.

-"Im ngay, nếu cô còn không im thì tôi sẽ làm thiệt đó!"

-"Sao cậu cứ đùa quài thế?! Cậu..."

Cơ mà trông vẻ mặt cậu ta chẳng có vẻ gì gọi là đùa cả, nghiêm túc khó chịu, còn tiến sát lại gần đây nữa.

Cô thân làm chị nhưng lại rất sợ em trai, luôn bị yếu thế đó. Đành tạt nước cậu mấy cái cho hả giận thôi, rồi bỏ lên thay đồ.

Bước vào phòng thay đồ thì gặp lại bà thím hồi nãy.

-"Hai đứa thích thấy mồ mà còn ngại, tình yêu tuổi trẻ dễ thương ghê, hồi đó ta và ông nhà cũng trong sáng giống vậy nè, nhưng giờ đỡ nhiều rồi. Thấy ta giống bà tiên hông nà?"

Bà thím tự hào khoe công lao của mình, rồi ngấp một ngụm coca cola sảng khoái ơi là sảng khoái.

-"Thật ra con và cậu ta là chị em..."

-"Phụtttt..."

Nước ngọt văng tứ tung.

-"Ôi thần linh ơi!! Ta xin lỗi, ta thật không biết!! Xin lỗi!!"

Bà thím cuống quýt cả lên.

-"Không sao đâu cô, đã lỡ rồi..."

-"Tại hôm qua ở bãi biển, ta có vô tình nghe thấy đoạn thằng bé chê tụi con gái mặc bikini xấu xí, rồi chạy lại tìm con. Hôm nay lại tình cờ gặp lại hai đứa, thấy nó tưởng con bị chìm, nó lo lắng kiểu như sắp chết luôn đấy... Làm ta cứ ngỡ hai đứa kết nhau mà chẳng ai dám nói ra, nên ta mới giúp một tay, ai ngờ...thật sự xin lỗi nha... Ba mẹ hai đứa mà biết chắc gϊếŧ ta mất..."

Có người nghe xong, bất giác không biết nói gì hơn.

Kết thúc chuyến đi hai ngày một đêm tại khu du lịch Bảo Bảo, chuyến du lịch này quả thật chơi rất vui và được ăn rất nhiều đồ ăn đặc sản ngon.

Và còn biết bơi nữa.

Nhắc tới chuyện đó, trái tim ai đó cứ thì thầm rộn ràng mãi thôi.

Nhưng không chỉ là một, mà cả hai, đều có thể nghe thấy tiếng thì thầm ở trái tim!