Chương 22: Mục tiêu của Kim Trúc

Chị em nhà họ đứng yên như pho tượng, bốn mắt thì nhìn nhau chăm chú.

Rồi thằng em trai bật cười, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

-"Cái mặt cô ngu quá mức rồi đó, ý tôi là cô không xứng với thằng Thiên Minh đâu. Chẳng hiểu tại sao nó lại đi thích cô nữa, sai lầm, hết sức sai lầm!"

-"Gì chứ?"

-"Cũng may cô từ chối nó, cô làm tốt lắm."

-"Cái đồ...cái đồ..."

Đồ mắc dịch! Đồ điên! Đồ ba trợn!

Trần Chấn Phong thấy cô nửa muốn chửi nửa e dè, ánh mắt hiện lên tia cười, ung dung bước ra khỏi phòng.

-"Ôi trời! Xem cái thái độ của cậu ta kìa! Tức tức quá đi!"

Cô nhảy đong đỏng.

Tối đến, tại công viên Ánh Sáng, nhóm của Khắc Huy ra gặp nhóm đối thủ như lời hẹn.

Liếc sơ qua nhóm bên kia, rồi nhìn thẳng vào cái người đứng giữa, cậu cười khẩy.

-"Chà, bây giờ mới được gặp thằng hèn Khắc Huy, trốn kỹ quá!"

Đại ca nhóm bên kia nhàn nhạt trả lời.

-"Hình như xưng hô như thế này không lọt tai cho lắm thì phải?"

-"Không lọt tai đành chịu. Mấy thằng hèn á, tụi nó luôn thích chơi xấu sau lưng, không dám trực tiếp ra mặt. Quả là con rùa chỉ biết rúc đầu."

-"Coi chừng cái mồm mày đấy!"

Đặng Khắc Huy khẽ nâng tay lên, ra hiệu đám đàn em đừng manh động.

-"Bây giờ mày muốn sao? Cứ lằng nhằng mãi, đánh luôn không?"

Trần Chấn Phong yêu cầu.

-"Cũng được, đánh một trận đi. Nhưng chỉ tao với mày thôi."

-"Thích thì chiều."

Sau đó, đám đàn em lùi ra đằng sau, nhường chỗ cho hai chàng đại ca vì nghĩa lớn.

Trận đánh diễn ra, có nghe qua đối thủ đánh đấm rất cừ, nên cậu ra tay mạnh hơn mọi ngày, dùng sức nhiều hơn.

-"Anh Huy! Cẩn thận bên trái kìa!"

-"Coi chừng bên phải!"

Hai mươi phút trôi qua, Đặng Khắc Huy ho ra bụm máu rồi nằm sấp mặt xuống đất.

-"Mày thua rồi."

Cậu phủi tay bỏ đi, đám bạn cậu cũng đi theo.

-"Quả thật không hổ danh đại ca tụi này! Nhìn thằng cha đó nằm lê lết dưới đất mà mát lòng mát dạ!"

-"Sao tao thấy trận này hình như hắn nương tay thì phải?"

Thiên Minh lên tiếng, cậu đã chăm chú quan sát rất kỹ trận đấu.

-"Tao cũng thấy vậy, thật sự tao đã hạ gục nó rất dễ dàng, nó còn không né đòn của tao nữa."

Chấn Phong cau mày.

-"Hắn đang có tính toán gì sao?"

-"Có trời mới biết được."

Tụi Khắc Huy còn ở lại công viên, đám đàn em đang xem vết thương cho hắn.

-"Tụi em thấy đại ca không đánh gì hết, toàn để bị đánh thôi."

-"Đúng thế, trước giờ mày đánh đấm là số một luôn mà."

-"Lũ ngu, đương nhiên là tao có kế hoạch rồi."

Miệng hắn nói tay thì đưa lên chùi đi vết máu còn đọng lại trên mép, rồi phủi phủi áo đứng dậy.

-"Hả?"

-"Qua lần này tao biết được nó đánh đấm ra sao, cũng không tệ. Rút được kha khá kinh nghiệm cho lần tới."

-"Tụi tao không hiểu? Mục đích của mày là gì?"

Mặt bọn nó nghệt ra.

-"Rồi tụi bây sẽ hiểu."

....

Giờ ra chơi ở trường Lý Thánh Tông.

-"Chúng ta phải đi học thêm vì học cả ngày không đủ. Bài mới học tới học lui, mà sao vẫn không cũ. Đi thi làm bài tốt là nhờ bùa cất trong tủ. Bài tập chồng chất, giờ thì cao như núi. Kiến thức cải cách, như biển như sông như suối. Khổ quá mà..."

Kim Trúc mè nheo, nhỏ là một học sinh lười biếng nhớt thây.

-"Hôm qua tao thức đến một giờ sáng mới làm xong đống bài tập hôm nay, buồn ngủ hơ..."

Uyển Nhi ngáp ngắn ngáp dài.

-"Xong hết rồi á? Cho tao mượn bài tập hoá và bài tập lý chép đi, khó quá à."

-"Ba bịch bánh tráng!"

Cô cạch mặt.

-"Nếu là bạn thì xin mãi mãi là bạn, đừng như sông, lúc cạn lúc đầy!"

-"Mặc cho sông lúc cạn lúc đầy, mạng ai nấy giữ, bạn bè tính sau!"

Cả ba đang đi tiếp thì có một chàng trai đến chào, ấn tượng đầu tiên là...quá đỗi đẹp trai! Mái tóc vuốt ngược mềm mại, chiều cao hình như ngang ngửa Chấn Phong nhà cô, cộng thêm dáng người trong bộ đồng phục kia thật không thể chê vào đâu được.

Trong khi hai cô nàng còn đang ngơ ngác thì Đặng Diệu Huyền nhanh chóng giới thiệu.

-"Đây là anh ruột của mình, ảnh muốn làm quen với hai cậu."

-"A...hóa ra là anh trai của Huyền sao? Em chào anh ạ!"

Uyển Nhi tươi cười. Hai anh em nhà này nổi bật quá, người em hoàn hảo là thế, người anh cũng hoàn hảo không thua kém, cha mẹ sinh khéo thật. Có điều điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ là đều đẹp thôi, chứ mặt mũi chẳng ăn nhập với nhau chút nào.

-"Anh nghe nói hai em đã giúp đỡ Diệu Huyền rất nhiều khi con bé mới chuyển đến đây, anh muốn gửi lời cảm ơn các em."

-"Không có gì đâu anh, bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau, tụi em quý Diệu Huyền không hết ấy!"

-"Bạn của em gái anh cũng là bạn của anh, anh là Đặng Khắc Huy, anh đang học lớp mười hai, hai em có phiền khi chúng ta kết bạn không?"

-"Em tên Dương Uyển Nhi, không những không phiền mà còn rất vui luôn. Rất hân hạnh được làm bạn với anh ạ!"

Anh ta cười, cô cũng cười theo. Thân thiện quá đi mất.

Cơ mà khoan đã, từ nãy đến giờ có người im lặng đến bất thường thì phải? Thường ngày nói chuyện đến trời sập cũng không chịu nín mà, sao bây giờ không nghe động tĩnh nào hết, ngộ vậy ta?

Bốp!

Cô đập vai con bạn thân một cái cái rõ đau.

-"Bố con điên, mày làm gì đơ như pho tượng vậy? Đến chào hỏi anh Diệu Huyền đi kìa..."

Nhỏ như trên trời mới rớt xuống.

Để tôi kể bạn nghe, nãy giờ Kim Trúc suy nghĩ lên mây lên núi như thế này nè.

"Một anh chàng ưa nhìn học lớp mười hai? Trai đẹp ở phạm vi gần mà không nhỏ tuổi hơn? Mình đang mơ sao? Nếu đang mơ thì xin đừng đánh thức mình dậy! Quả tóc undercut kia thật quyến rũ, cao quá...đẹp trai quá...đang nói chuyện với mình kìa, nhìn mình kìa..."

Đang mơ màng là thế, cú đánh của Uyển Nhi đã giúp nhỏ hoàn hồn lại.

Hắn bước đến chỗ nhỏ, mỉm cười.

-"Chào em, anh là Khắc Hu..."

-"Em tên là Nguyễn Thị Kim Trúc, học sinh lớp mười một. Em thích nhất là được đi chơi và ăn đồ ngon. Em ghét nhất học bài và làm bài nhiều. Em thích màu tím. Ước mơ được trở thành ca sĩ. Em còn thích mẫu bạn trai lớn tuổi nữa, và quan trọng nhất là em vẫn chưa có người yêu ạ!"

Vâng, cả ba người đứng đó, đều nhìn nhỏ bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh đáp xuống trái đất.

-"Phụt..."

Dương Uyển Nhi cười phá lên, tiếp theo đó là anh em nhà họ Đặng.

Chuyện kể rằng, mỗi ngày vào giờ ra chơi, Đặng Khắc Huy luôn đi chung với tụi Uyển Nhi. Hắn luôn tìm cơ hội nói chuyện thân thiết với cô, nhưng có điều...

-"Anh có Facebook, Instagram, Zalo hay Viber gì không? Lưu tên em nha!"

Cái con nhỏ ồn ào này tức chết đi được.

Hắn rủa thầm trong bụng, ừ trong bụng thôi, ngoài mặt vẫn tươi cười.

-"Đây là số điện thoại và Facebook của anh, được chưa?"

Phải giữ hình tượng trước Uyển Nhi, phải giữ hình tượng trước Uyển Nhi.

-"Em sẽ add anh ngay và luôn... Mai mốt chúng ta cùng chụp ảnh tự sướиɠ rồi anh up lên gắn thẻ em nha!"

-"Biết rồi biết rồi..."

Nhân dịp con đĩa đang bận lần mò dán mắt vô màn hình điện thoại, hắn nhanh chóng đi cạnh mục tiêu của mình.

-"Nhi này, nghe nói em có em trai?"

-"Phải ạ."

Uyển Nhi gật đầu.

-"Chị em em chắc hoà thuận lắm nhỉ?"

Ý ợ, nổi hết cả da gà da vịt lên rồi này.

-"Không dám đâu, thằng nhóc ghét em lắm, toàn mắng với ăn hϊếp em thôi."

-"Hả? Em dễ thương thế này cơ mà, tại sao vậy?"

Hắn tò mò.

-"Ngay từ lúc nhỏ nó đã chẳng ưa gì em rồi, cứ hễ có cơ hội thì bắt nạt em, đúng là thằng nhóc xấu xa!"

Ghét yêu sao? Bên ngoài nói ghét nhưng bên trong lại rất quan tâm? Hừm, cũng thú vị quá chứ.

Mỗi ngày Đặng Khắc Huy đều cố gắng ghi điểm với chị gái đối thủ.

Lúc cô cầm sách vở nặng, hắn ga lăng xuất hiện. Cô không hiểu bài, hắn tranh thủ giảng cho cô vào giờ ra chơi. Cô dọn vệ sinh sau giờ học, hắn ở lại phụ cô lau dọn.

-"Anh không cần phải làm thế đâu, ai cũng phải dọn vệ sinh sau giờ học mà!"

Uyển Nhi ái ngại nhìn anh lau phòng quét phòng giúp mình.

-"Không sao! Về nhà cũng không có chuyện gì làm, vận động cho khoẻ ấy mà!"

-"Cảm ơn anh."

Mỗi ngày mỗi ngày, hắn ngày càng ghi điểm trong mắt cô hơn, cô cũng trở nên quý hắn.

Tối đó, hắn cùng đám bạn đang trên con đường đi đến quán bar, tiếng cười đùa rôm rả khắp phố phường.

Buổi tối cũng là lúc Đặng Khắc Huy sống thật với tính cách mình. Không cần giả tạo như lúc ở cạnh hai cô nàng kia. Hắn giờ đây là đại ca, ai ai cũng sợ hắn.

Bên đường một cô gái nhỏ con, khoác lên mình chiếc áo thun màu trắng và quần short đen. Tuy đơn giản nhưng rất năng động, chạy lăng xăng đến.

Ngẩn ngơ một hồi, sao hắn thấy quen mắt quá nhỉ?

-"Anh Huy! Em chào anh!"

Trời, trong trường gặp chưa đã hay sao mà giờ lại gặp nữa. Tại sao số hắn nhọ như chó cắn vậy?

Hắn quệt mồ hôi.

-"Chào em..."

-"Em mới ghé siêu thị mua ít đồ và đang chuẩn bị về nhà, không ngờ lại gặp anh ở đây, trùng hợp quá!"

Kim Trúc thật thà.

-"Trùng hợp thiệt."

Nhìn mặt anh có giống quan tâm không em?

-"Oa oa, bạn gái mới của mày hả?"

Đám bạn hắn huýt sáo.

-"Tụi bây nhảm vừa thôi, đây là đàn em khối dưới của tao, đây là đám bạn nhậu của anh."

Nhỏ hơi tiếc nuối vì câu đó, mặt tiu nghỉu.

-"Ặc! Con gái đối với mày thì chỉ lên giường thôi ai ngờ cũng làm bạ ưʍ..."

Một thằng đang định nói thì bỗng nhiên bị hắn bịt miệng lại, câm nín luôn.

-"N...nó nói xàm đó em đừng quan tâm..."

-"Em không có nghe, à mà anh đang tính đi đâu với bạn anh dọ?"

-"À à tụi anh đang định đi về! Trời tối rồi mà!"

Đám bạn tròn mắt nhìn đại ca Khắc Huy, đáp lại là con mắt nháy của hắn, tụi nó cũng hiểu rằng, ngay bây giờ đừng nên hỏi gì cả.

-"Em cũng đi về, mà hai đứa mình cùng đi về thì chán lắm, anh đi ăn kem với em nha?"

-"Hả?"

Tránh quả dưa gặp quả dừa.

-"Đi ăn kem! Em dẫn anh đến chỗ này bán kem ngon lắm! Đảm bảo anh sẽ thích mê!"

-"Nhưng..."

-"Đừng nhưng nhị nữa! Đi thôi!"

Hắn chưa kịp thời từ chối thì nhỏ đã nhanh chóng kéo tay hắn đi. Để lại đám bạn ngơ ngơ ngác ngác đóng giả người vô hình.

-"Rõ ràng tụi mình đang đi bar mà? Còn chưa vào quán bar nữa?"

-"Anh Khắc Huy mà chịu nghe lời một con bé sao? Ôi trời! Chuyện gì đang xảy ra với ảnh vậy?"

-"Không thể tin được luôn!"

Thế là tối đó, muốn giữ hình tượng với bạn thân Dương Uyển Nhi, nên hắn đành ngậm ngùi ăn kem cùng Nguyễn Thị Kim Trúc, sau đó đi lòng vòng cùng nhỏ đến tối mịt mới thôi.

Mấy ngày sau, đôi bạn thân Chấn Phong và Thiên Minh mỗi người đeo một bên tai nghe, vừa đi dạo vừa nghe nhạc, đoạn bắt gặp Uyển Nhi cũng đang đi dạo, mà không phải đi cùng Kim Trúc hay Diệu Huyền hay một ai khác.

Người đó cũng biết hai thằng nhóc kia đang ở đằng sau mình, bèn vờ đẩy làm cô xém ngã, rồi hắn ôm cô nàng lại.

-"Anh xin lỗi, em có sao không?"

-"Em...không sao."

-"May quá."

-"Anh...buông em ra được rồi..."

Cánh tay anh ta vẫn đang ôm chặt lấy eo cô, anh đẹp thì có đẹp, nhưng không phải mẫu người của cô. Có ngại ngùng gì đâu, chỉ lo con Trúc thấy sẽ chém cô thôi.

-"Quên mất...anh xin lỗi!"

Ở đằng sau, có luồng điện cực kỳ âm u và sát khí lan toả.

Mà không phải chỉ một luồng điện đâu, tới tận hai luồng điện, đang thực sự tức giận!