Chương 11: Như nước thủy triều lên xuống

Uyển Nhi năm nay mười bảy tuổi, gần đến tuổi mười tám rồi, tuổi đẹp nhất của người con gái.

Hồi nhỏ là một cô bé đáng yêu, lớn lên cô trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mang vẻ đẹp dịu dàng, ngọt ngào của một cô gái mới lớn.

Chấn Phong mới mười lăm tuổi thôi, nhưng trông cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi thật.

Hồi nhỏ là một cậu bé tinh ranh, lớn lên cậu trở thành một chàng trai ưa nhìn, cao ráo. Đôi mắt càng ngày càng hí khiến cậu cuốn hút hơn bao giờ hết.

Đặc biệt, cậu không còn là Chấn Phong ngây thơ của ngày trước nữa. Cậu ấy nha, bắt đầu có nhiều cô bạn gái, có khi mỗi ngày thay một cô, còn hay tiếp xúc thân thể nữa. Ba mẹ thì suy nghĩ thoáng nên cũng chẳng quan tâm cho lắm.

Bây giờ là mười giờ tối, Uyển Nhi đang làm bài tập về nhà.

Ta nói, buồn ngủ tới mức gục đầu xuống gối, ngáp lên ngáp xuống mà vẫn hoàn thành xong mới phục chứ.

Đứng lên kéo rèm cửa sổ vào chuẩn bị đi ngủ thì cô thoáng thấy hai bóng người đang ôm hôn nhau. Không quá khó để nhận ra hai bóng hình này là ai, cô tặc lưỡi ngán ngẩm.

Ở ngay trước cửa nhà mà dám bạo dạn thế, cậu ta đúng là đồ trơ trẽn!

Phê bình thế thôi, chứ thấy hấp dẫn kinh khủng luôn á, cô chăm chú quan sát mà nước miếng chảy ực ực giùm cho hai người họ là hiểu rồi.

Đoạn xấu hổ quá, không cách nào nhìn tiếp nữa, bèn kéo kín rèm cửa lại, lẩm bẩm.

-"Trong khi mình vẫn đang bảo vệ nụ hôn đầu đời, cậu ta lại đổi qua không ít bạn gái, rồi đứng trước cửa nhà hôn nhau... Mình thật không thể hiểu nổi vì lý do gì mà cậu ta cứ nhất thiết phải kéo bạn gái đến trước cửa nhà để thân mật thế kia..."

-"E hèm, chắc bây giờ cậu ấy đang làm trò gì khác nữa, mình ngó cái thử xem không sao đâu nhỉ..."

Uyển Nhi khoái chí, nói là làm, lén mở rèm cửa sổ xem tiếp.

-"Ơ...đâu mất tiêu rồi? Vừa mới nãy còn thấy đứng đó mà?"

"Reng, reng, reng..."

Tiếng chuông điện thoại làm cô nàng giật bắn cả người, đến độ rối rít quên cả phải nhìn màn hình hiển thị số điện thoại gọi đến trước, mới áp tai vào nghe sau.

-"Xin chào?"

-"Chào chiếc gì...mở cửa."

-"Hả?"

-"Mở cửa."

-"Nói gì không nghe rõ? Nói lớn lên chút..."

-"Tai điếc rồi hả?! Xuống mở cửa mau lên!!"

Trời trời! Thì ra là thằng Chấn Phong. Không hiểu tình hình sao chứ trước hết tội nghiệp cái lỗ tai của cô quá à, nó nào có tội tình gì đâu.

Cô hít thở sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, mặc dầu trong thâm tâm hoàn toàn muốn phản bác như vầy...

"Tôi có chỗ nào giống người gác cửa không?! Không thích!! Hôm nay đừng hòng tôi mở cửa cho!! Một là leo tường vào nhà, hai là phá cửa vô, ba là ngủ ngoài đường!! Muốn làm gì thì làm!!"

Song dám nghĩ là một chuyện, dám làm hay không lại là chuyện khác.

-"Rồi biết rồi, xuống liền..."

Uyển Nhi đau khổ cúp máy, đúng vậy, cô rất sợ cậu.

Mà cô thực sự không hiểu nổi Chấn Phong nữa, lần đầu tiên gặp nhau phách lối thì không nhắc làm gì, mà cũng kể từ khi cậu hòa giải với ba, cậu và cô vô thức trở nên gần gũi và thân thiết không kém gì hai chị em ruột hết.

Đều ra sân chơi với những thằng bạn cùng xóm, đoán có thể gọi cả hai là, như hình với bóng. Cậu ta đã thật ôn nhu và tốt tính biết bao.

Cũng giống như nước thủy triều lên xuống, tâm tình của con người cũng biến đổi theo thời gian.

Cô cứ tưởng sẽ không gì thay đổi, hóa ra cũng chỉ là non sông dễ đổi, bản tính khó dời. Càng lớn lên, cậu lại càng trở về trạng thái ban đầu, thậm chí cấp độ đáng ghét còn được nước nhân lên gấp đôi, hễ có cơ hội cậu lại kiếm cớ bắt nạt, sai vặt cô.

Đúng chính xác là đồ nham hiểm, độc ác mà.

Song có vẻ như vẫn còn một chuyện cậu ta vẫn không hề đổi thay, đó là làm thủ lĩnh. Hiện tại, dù chỉ mới là học sinh năm nhất nhưng tên tuổi cậu đã rất có tiếng tăm trong trường. Cứ thử đυ.ng nhẹ vào xem, sẽ biết hậu quả như thế nào.

-"Đi gì mà như rùa bò vậy, không nhanh hơn được hả?"

-"Chẳng ai ở không đâu mà ngồi chờ mở cửa..."

-"Cô thử không mở xem?"

Chưa kịp đáp trả, Uyển Nhi nhăn mặt.

-"Ôi mùi rượi, cậu lại uống rượu hả? Cậu còn đang ở độ tuổi vị thành niên đó!"

-"Càm ràm nhức cả đầu, uống một chút không chết được đâu..."

-"Tôi nói rồi không nghe thì thôi bị gì ráng chịu... À mà đã trễ như vậy rồi mà còn được một bà chị dễ thương mở cửa cho, cậu cũng phải nên cảm ơn một tiếng chứ?"

-"Chị?"

Cô ngẩn ngơ, chợt nhớ ra Trần Chấn Phong chưa bao giờ thích cô xưng chị gọi em, nhưng cô vẫn tiếp tục.

-"Đúng vậy, đã tám năm rồi, cũng phải thừa nhận thôi."

-"Hay quá ta? Con nhóc lùn này."

Cậu vỗ nhẹ lên đầu cô.

-"Xin lỗi, cậu vừa nói cái gì?"

-"Cô nghe tôi mà, con nhóc lùn bò dưới đất, sao không kết bạn với kiến?"

-"Đồ...cái đồ...cái đồ..."

Cô ức chế, quơ nắm đấm loạn xạ.

-"Giận rồi hả? Có giỏi thì đánh đi."

-"Tôi vốn dĩ là người theo chủ nghĩa nhường nhịn mà! Bây giờ đi vào nhà thôi, tính đứng đến sáng luôn à?"

-"Chậc..."

Chấn Phong bước đi trước, vừa đi huýt sáo, Uyển Nhi đi đằng sau, nhân dịp nhìn trọn tấm lưng to lớn của cậu, suy nghĩ vẩn vơ, cậu so với lúc trước lại cao lên nữa rồi.

Thiết nghĩ đời không công bằng, cùng hoạt động ngoài trời, cùng ăn một bữa cơm, cùng uống một loại sữa,... Thế nào mà cậu dường như phát triển hơn cô rất nhiều. Chiếc áo thun trắng cậu đang mặc, cô ướm vào cũng có thể coi như một chiếc váy.

Nụ hôn giữa Chấn Phong và cô gái lạ mặt ban nãy, cuồng nhiệt lắm, cô còn phải tấm tắc trố mắt rằng, kỹ thuật hôn của cậu quá tốt.

Tốt đến mức khiến cô nhớ lại năm đó, có một cậu bé chỉ hôn nhanh lên má một cô bé thôi, mà sắc mặt đỏ hồng có khi còn hơn cô bé nữa.

Vậy mà giờ đây...

Uyển Nhi khẽ thở dài một tiếng, tự cho mình suy nghĩ nhiều quá, rồi lại nhanh chóng bước vào nhà.