Chương 9: Đã để em phải đợi lâu

Hách Liên lão gia nghe tin liền cùng Hách Liên Tề sang lầu Nam kiểm tra. Vừa đến hành lang rộng lớn nối liền các lầu với nhau, hai người đã nhìn thấy một thi thể đẫm máu, còn có vài nữ giúp việc trẻ khác đứng sau lưng, tất cả đều tỏ ra sợ hãi, run rẩy.

Khi nhìn rõ tình trạng của thi thể trên đất, Hách Liên lão gia như bị sét đánh, chết chân tại chỗ, trong mắt tràn đầy không dám tin và kinh hãi. Còn những người gan dạ như các bảo vệ cũng phải lập tức xoay mặt đi, ai cũng xanh xao tái nhợt, có người còn nhịn không được muốn nôn mửa.

Bởi vì thi thể của người phụ nữ nằm trên đất… không có tim.

Bên cạnh thi thể có một tờ giấy được viết bằng máu. Hách Liên Tề cầm lên xem. Trên đó chỉ ghi một dòng chữ nguệch ngoạc “trò chơi chỉ mới bắt đầu”.

Sở Nhan vừa đến nơi đã thấy cảnh máu me, cô nhất thời sợ hãi, đứng im bất động, không nói nên lời.

Hách Liên Tề xé nát tờ giấy trong tay sau đó ra lệnh cho tất cả người làm lui xuống rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Chừng 10 phút sau, một đám người đi đến, bắt đầu thu dọn hiện trường. Sở Nhan cũng được đưa về phòng.

Ngồi trên chiếc giường lớn, suy nghĩ về cuộc đời mình, Sở Nhan chẳng thấy gì ngoài một màu đen tăm tối. Cô mới bước vào nhà Hách Liên một ngày thôi mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện vậy rồi. Không biết sau này sẽ còn thêm những điều tồi tệ nào nữa.

Ring… ring… ring…

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Nhan. Cô với tay lấy cái điện thoại trong túi ra rồi nhanh chóng bắt máy.

- Alo, tớ nghe.

- Cậu rảnh không? Đi uống với tớ đi.

Người vừa gọi đến là Hứa Thanh, bạn thân của Sở Nhan. Nghe giọng cô bạn có vẻ mệt mỏi, Sở Nhan gặng hỏi:

- Cậu bị sao vậy?

Hứa Thanh im lặng hồi lâu mới lên tiếng đáp:

- Tớ mệt quá!

- Cậu đang ở đâu?

- Tớ đang ở quán bar Thất Tình.

Sở Nhan cố nhịn cười, hỏi lại Hứa Thanh:

- Cậu có chắc là không cần đổi quán?

Hứa Thanh chán nản trả lời:

- Như nhau cả thôi.

Sở Nhan khẽ ho vài tiếng mới đáp lại:

- Được. Đợi một chút, tớ đến với cậu ngay.

Dứt lời, Sở Nhan liền cúp máy, nhanh chóng thay quần áo rồi phóng một mạch đến chỗ hẹn. Khắp biệt thự bây giờ đang loạn lên vì cái chết của thím Trương, đâu còn ai rảnh mà để ý đến cô. Khi Sở Nhan đến nơi thì đã 9 rưỡi tối.

Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Sở Nhan đã thấy cô bạn thân đang ngồi im bất động trên ghế sofa, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay phải.

Sở Nhan thoáng sững người nhưng cũng rất nhanh trấn tĩnh lại. Cô từ từ đi đến bên cạnh sau đó vỗ nhẹ vào vai Hứa Thanh. Cô ấy khẽ giật mình rồi quay đầu sang nhìn Sở Nhan.

- Tớ còn tưởng cậu bận đến nỗi quên luôn người bạn này rồi cơ.

Sở Nhan khẽ thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh cô bạn.

- Sao? Có chuyện gì nói tớ nghe xem nào.

Hứa Thanh chợt bật cười. Sở Nhan hiểu rất rõ tính cách của bạn thân mình. Hứa Thanh là người rất lạc quan. Vui cũng cười, buồn cũng cười. Chơi với nhau từ nhỏ nhưng chưa bao giờ Sở Nhan nhìn thấy cô bạn này rơi nước mắt.

- Ngày mai tớ kết hôn rồi.

Sở Nhan đơ người ra lúc lâu sau khi nghe câu nói này của Hứa Thanh.

- Sao cậu không báo cho tớ biết sớm.

Hứa Thanh cười khổ:

- Cậu không cần phải đến tham dự hôn lễ giả tạo này đâu. Bẩn mắt lắm.

Sở Nhan im lặng nhìn cô bạn hồi lâu mới lên tiếng nói tiếp:

- Tớ cũng vừa kết hôn rồi.

Lần này đến lượt Hứa Thanh bị hù.

- Khi nào? Sao tớ không nghe nói gì?

Sở Nhan rót một ly rượu rồi đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch. Sau đó, cô uể oải dựa người vào ghế sofa rồi mới cất giọng đầy mệt mỏi trả lời câu hỏi của Hứa Thanh.

- Cũng giống cậu thôi. Một hôn lễ giả tạo.

Hai cô bạn nhìn nhau sau đó bật cười thành tiếng.

- Đã vậy thì đêm nay chúng ta không say không về.

...

Hai tiếng sau.

- Nhan. Tỉnh lại đi. Muộn rồi, chúng ta phải về thôi.

Hứa Thanh đi lại lay lay cô bạn. Sở Nhan vẫn nhắm tịt mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Uống tiếp… rót đi… cạn ly.

Hứa Thanh đang định dìu Sở Nhan đứng dậy thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Là của Sở Nhan. Tưởng người nhà Sở Nhan gọi nên Hứa Thanh lập tức nghe máy.

- Cô biến đi đâu đấy? Mau lăn về đây cho tôi.

Giọng nói của Hách Liên Tề vang lên ở đầu dây bên kia, Hứa Thanh thoáng sững người nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, khẽ đáp:

- Xin lỗi. Cho hỏi anh là ai vậy? Tôi là bạn thân của chủ nhân chiếc điện thoại này.

Hách Liên Tề khẽ cau mày:

- Tôi là… chồng của Sở Nhan. Cô ta đâu rồi?

Hứa Thanh dù chưa nhìn thấy Hách Liên Tề nhưng thông qua cách nói chuyện thì cô có thể lờ mờ đoán được. Người đàn ông này không tầm thường. Hít vào một hơi thật sâu, cô nhẹ giọng đáp:

- Thật xin lỗi. Hôm nay tâm trạng tôi không được tốt nên có rủ Sở Nhan ra ngoài uống vài ly nhưng không ngờ tửu lượng của cậu ấy lại kém như vậy. Mới 3 ly đã gục rồi. Bây giờ e là không tự đi về được. Anh tuyệt đối đừng trách Sở Nhan, tính cậu ấy là vậy, trước nay đều rất trọng tình nghĩa. Nếu không phiền anh có thể cho tôi đưa Sở Nhan về nhà mình ở tạm một đêm hoặc anh nói địa chỉ để tôi chở cậu ấy về nhà anh cũng được.

- Không cần đâu, cô nói địa chỉ đi, tôi tự tới đón.

Hứa Thanh nghe Hách Liên Tề nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, có vẻ anh ta không tức giận.

- Vậy phiền anh đến quán bar Thất Tình đối diện khách sạn Sirius của tập đoàn HL đón cậu ấy về.

Hứa Thanh vừa nói hết câu thì Hách Liên Tề cúp máy cái rụp. Cô thở dài một hơi rồi đi lại ngồi cạnh Sở Nhan.

...

Mười phút sau.

- Làm phiền anh rồi.

Hứa Thanh gật đầu chào Hách Liên Tề rồi nhanh chóng giao Sở Nhan đang say bí tỉ cho anh sau đó quay người đi về phía bãi đỗ xe.

Ánh đèn dưới bãi đậu xe hắt lên, bóng Hứa Thanh đổ dài trên mặt đất. Tiếng giày cao gót ưu nhã ngưng bặt trước một chiếc xe thương vụ màu xanh.

Vừa nhìn cô đã biết chủ nhân của nó là ai. Khi Hứa Thanh chuẩn bị cất bước đi qua chiếc xe, sau lưng liền bị một sức mạnh to lớn khống chế. Cánh tay người đàn ông hệt như một chiếc kìm sắt, siết chặt eo nhỏ của cô, kéo mạnh vào trong lòng hắn.

Hứa Thanh hét lên một tiếng kinh hãi sau đó xoay người lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau mình nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, trong lòng cô bất giác dâng lên một cảm giác bất an không thể lý giải.

Khoé miệng Tiêu Cảnh hơi cong lên để lộ một nụ cười quỷ mị, toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo. Khắp người anh nồng nặc mùi rượu. Tiêu Cảnh chợt cúi người xuống, ghé sát tai Hứa Thanh, cất giọng trầm đυ.c nói:

- Lâu rồi không gặp.

Hứa Thanh hơi run lên, giống như bị tiếng nói của anh mê hoặc, một lúc sau mới ổn định lại tâm tình.

- Tiêu thiếu gia có vẻ say rồi.

Gương mặt đẹp trai của Tiêu Cảnh khẽ sát lại gần, hít thật sâu mùi thơm trên người cô, cất giọng nói vô cùng dễ nghe, trầm thấp lại mơ hồ có chút ám muội.

- Phải. Tôi lại say em rồi.

Tiêu Cảnh bật cười, không nói thêm gì, cúi đầu nhẹ hôn lên trán Hứa Thanh. Nụ hôn kéo dài xuống sống mũi cao thẳng, vừa muốn xâm chiếm đôi môi anh đào liền bị cô đẩy ra.

- E là phải để cho Tiêu thiếu gia thất vọng rồi. Tôi bây giờ đã là hoa có chủ.

Dứt lời, cô giơ ngón tay đeo nhẫn của mình lên. Tiêu Cảnh có vẻ như đã biết chuyện này, mặt không biến sắc, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, vân vê chiếc nhẫn kim cương một hồi sau đó nhanh tay tháo nó ra rồi ném đi thật xa.

- Anh làm cái gì vậy?

Hứa Thanh tức giận quát lớn. Đôi môi tà mị của Tiêu Cảnh khẽ nhếch lên.

- Vậy thì tôi sẽ gϊếŧ chủ cướp hoa.

Hứa Thanh sững người, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng cửa xe mở ra, liền sau đó, cả người cô bị Tiêu Cảnh đẩy mạnh xuống ghế sau.

- Đã để em phải đợi lâu rồi.

Tiêu Cảnh mỉm cười thì thầm. Câu nói đó mới nghe có vẻ ám muội nhưng đối với Hứa Thanh thì khác. Sau khi nghe những lời đó, nước mắt cuối cùng cũng rơi trên gương mặt xinh đẹp ấy. Cô giơ tay đánh liên hồi vào người Tiêu Cảnh, miệng không ngừng gào lên.

- Bảy năm rồi. Đã bảy năm rồi. Sao bây giờ anh mới chịu xuất hiện hả?

Tiêu Cảnh không nói gì, chỉ im lặng để mặc cho Hứa Thanh đánh mình. Chừng một lúc sau anh mới cúi đầu xuống, cánh môi tà mị nhẹ nhàng áp lên đôi môi căng mọng của Hứa Thanh.

- Xin lỗi. Sau này em sẽ hiểu, tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì muốn tốt cho em.