Chương 8: Không hứng thú với trẻ em

Hách Liên Dung Nhạc hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi từ đường. Lúc này, Hách Liên lão gia mới lên tiếng.

- Con quậy đủ chưa? Dung Nhạc tuy làm sai nhưng con bé đã biết lỗi rồi. Con có cần phải nặng lời như vậy không?

Mặt Hách Liên Tề đanh lại, anh gằn từng tiếng một.

- Vì sao con phải nhẹ nhàng với kẻ đã gϊếŧ vợ mình?

Sở Nhan nghe tới đây, há hốc mồm kinh ngạc, hai tay ôm chặt lấy bé con đang ngủ say trong lòng mình. Hách Liên lão gia thở dài mệt mỏi rồi quay người đi ra sân lớn, Sở Nhan cũng nhanh chóng bước theo sau. Trong sân lúc này, đám người làm đã tập trung đông đủ.

- Từ hôm nay, Sở Nhan sẽ là đại thiếu phu nhân của Hách Liên gia. Nếu để ta biết được có người khi dễ nó thì ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó. Hiểu chưa?

- Cha à, cô ta không xứng làm dâu nhà này đâu.

Một giọng nói đầy mỉa mai chợt vang lên. Sở Nhan đưa mắt tìm kiếm thật nhanh chủ nhân của nó. Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên chừng 50 tuổi mặc váy ôm body màu đen, cổ đeo vòng trân châu, tóc búi thành một búi ngay ngắn, khuôn mặt đoan trang, khí sắc vô cùng cao quý, bước từng bước tao nhã từ xa đi lại.

Người phụ nữ này đem đến cho cô một cảm giác rất thân thuộc nhưng cô lại không thể nào nhớ ra bà ta là ai. Cước bộ của Thẩm Hương không nhanh không chậm đứng cách Sở Nhan chừng hai mét, sắc mặt không được tốt lắm, chỉ bình thản lạnh lùng nói.

- Một con nhãi quê mùa như vậy thì làm sao gánh nổi vai trò cháu dâu trưởng của Hách Liên gia.

Ngừng một lúc, khóe miệng của bà ta cong lên nụ cười lạnh lùng, đang định cất lời mỉa mai tiếp thì Hách Liên Tề bước ra. Anh nhìn bà ta một cái rồi nhếch môi cười khinh.

- Xứng hay không tự tôi biết. Nhị phu nhân nên an phận làm tốt vai trò của mình đi.

- Thôi đủ rồi, hôm nay mọi chuyện đến đây thôi. Tất cả giải tán.

Hách Liên lão gia lên tiếng chấm dứt cuộc tranh cãi này. Sau đó ông xoay người trở về phòng. Hách Liên Tề cũng rời đi, Sở Nhan bế bé con về lại lầu Tây. Khi đi qua Thẩm Hương, bà ta liếc cô một cái rồi hậm hực nói:

- Để xem cô sinh tồn được trong cái nhà này bao lâu.

Sở Nhan không thèm để ý đến lời bà ta nói, cứ thế tiếp tục bước đi.

...

Tối hôm sau, trời lại mưa. Sau khi tắm rửa thay đồ, Sở Nhan bước xuống lầu muốn đến thăm Cẩm Nhi. Hôm nay cô mặc một chiếc áo dài kiểu Trung Quốc màu xanh ngọc vừa vặn tôn lên từng đường cong hoàn mĩ. Hai vạt áo cân đối, cổ áo dựng đứng có cài cúc, chất liệu rất đẹp.

Sở Nhan chỉ mải bước về phía trước, hoàn toàn không để ý tới một chiếc xe thể thao đang đi đến. Sau khi chiếc xe đỗ lại, cửa xe được mở ra. Người tài xế xuống trước, giương một chiếc ô màu đen ra, kính cẩn mở cửa sau. Lúc này Sở Nhan mới nhận ra có người vừa vào biệt thự.

Một đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần Âu màu đen thò ra, tiếp đến là một bóng hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông xuất hiện. Dáng hình mạnh mẽ được che giấu dưới lớp áo sơ mi mỏng, phẳng phiu mà tôn quý. Chiếc ô màu đen che đi gương mặt anh, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy chiếc cằm vuông vức.

- Giờ này mà cô còn đi đâu?

Mưa lộp bộp rơi xuống chiếc ô mà Sở Nhan đang cầm, chau mày nhìn Hách Liên Tề, cô khẽ đáp:

- Tôi định qua lầu Tây thăm Cẩm Nhi.

Hách Liên Tề nhìn Sở Nhan bằng ánh mắt dò xét, cất giọng trêu chọc:

- Không ngờ cô Sở đây lại yêu quý con gái tôi như thế. Đã vậy thì để tôi dẫn cô sang đó.

Nói rồi anh tiến lại gần định cầm tay Sở Nhan. Thấy người đàn ông đối diện không chút e thẹn mà sấn tới, Sở Nhan thoáng giật mình lùi lại phía sau.

- Không cần đâu.

- Cô sợ sao? Tôi không có hứng thú với trẻ con.

Sở Nhan trừng mắt nhìn Hách Liên Tề.

- Ai bảo tôi là trẻ con? Tôi 20 tuổi rồi đấy.

Hách Liên Tề thấy thái độ của cô, cố nhịn cười, ho nhẹ vài tiếng.

- Cô mới 20 tuổi, còn tôi đã 32 rồi. Đáng tuổi chú cô đấy.

Sở Nhan bị Hách Liên Tề trêu chọc, tức giận lườm anh một cái rồi bỏ đi. Hách Liên Tề cũng không tiếp tục trêu cô nữa, quay người đi lên phòng.

...

- Đêm nay trời bỗng dưng đổ mưa, thật kỳ quái!

- Đúng vậy, hồi sáng còn nắng gắt thế mà.

- Không lẽ thứ đó lại sắp đến.

- Nói lung tung gì thế. Cẩn thận cái miệng của cô.

- Đúng đấy, đừng để ông bà chủ nghe được.

- Tôi cũng chỉ nói sự thật thôi.

Trong sân lớn của Hách Liên gia vang lên tiếng xì xào bàn tán của đám người hầu. Họ thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài trời, mặt tràn ngập sự đề phòng và sợ hãi.

Thấy vậy, Sở Nhan bèn dừng lại, nép mình vào trong một góc tối, im lặng nghe ngóng.

- Mọi người mau qua đây! Nhanh lên!

Bỗng dưng có một nữ giúp việc chạy vào, liên tục phất tay, muốn mọi người qua góc cầu thang với mình.

- Chuyện gì mà hớt hải như vậy?

Người quét sân là một phụ nữ thanh tú chừng ba mươi tuổi, chị ta nhíu mi khó hiểu nhưng cũng cùng mọi người dừng công việc trên tay, đi qua xem thử cô gái kia đang muốn nói gì đây.

- Tôi vừa nghe được một chuyện rất đáng sợ.

Nữ giúp việc kia tên Sen, vóc người trông nhỏ nhắn nhưng thực chất đã hai mươi lăm tuổi rồi.

- Đừng dông dài nữa, mau nói đi!

Có người nhịn không được, nhanh chóng thúc giục.

- Đêm qua có người mất tích.

Sen vừa nói tới đây, tất cả đều hít vào một hơi. Cùng lúc nghĩ “lại nữa rồi”.

- Nhưng khi mọi người đi kiểm tra khắp nơi thì phát hiện một mảnh vải rơi cạnh cái giếng cổ, nghi là bị xé từ áo của người kia.

Sen đúng là có tài buôn chuyện, luôn gián đoạn ngay trọng điểm để gây tò mò. Giọng của nó bỗng dưng trầm hẳn xuống.

- Nhưng khi soi đèn xuống giếng thì lại không thấy gì.

- Là những oan hồn đó.

Họ đồng thời thốt lên rồi che miệng, mắt trừng to hết cỡ. Sở Nhan nghe họ nói mà đầu óc ù cả lên. Không ngờ nhà Hách Liên lại có nhiều chuyện ly kỳ như vậy.

Những người làm bắt đầu hồi tưởng lại câu chuyện xảy ra rất lâu về trước do những người làm lớn tuổi kể lại.

Vào một đêm mưa bão của 15 năm về trước, biệt thự Hách Liên gia bị sát thủ đột nhập. Con trai cả cùng con dâu của Hách Liên lão gia cũng tức là cha mẹ của Hách Liên Tề bị ám sát trong chính ngôi biệt thự này. Một người bị bắn 10 phát súng còn một người thì bị chém 17 nhát dao. Cảnh tượng kinh hoàng đêm đó không từ nào có thể miêu tả được. Xác người nằm la liệt khắp nơi, máu bắn cả lên tường, nhuộm đỏ một khoảng sân lớn.

- Á…

Đó là một tiếng thét chói tai, càng lúc càng to, hòa lẫn nỗi kinh sợ tột độ như xé tan màn đêm chỉ vừa buông xuống. Những người làm giây trước còn đang hăng say tám chuyện, giây sau đã tái mặt đi vì tiếng hét thất thanh này.

Sự tĩnh lặng bắt đầu bao trùm hết thảy, trái tim những người có mặt tại sân đều phập phồng bất an, không một ai dám bước ra ngoài để xem xảy ra chuyện gì vì linh tính mách bảo họ, đây có thể là một việc rất khủng khϊếp.

- Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại có tiếng hét ghê thế. Không lẽ lại có người chết rồi?

Sen lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng đang bủa vây lấy mọi người.

Ở đằng này, Sở Nhan cũng đã nghe thấy âm thanh kì lạ đó.

- Trời đã tạnh mưa rồi, còn không đi làm việc.

- Á! Có ma!

Hách Liên Thần lạnh nhạt nhìn cả đám người làm hớt hải chạy ra khỏi sân, tản đi khắp nơi. Khi về tới khu nhà của mình họ mới dám dừng lại, cúi gập người thở hổn hển như trâu.

- Vừa rồi là… tam thiếu gia… đúng không?

Một người làm có vóc người mập mạp lên tiếng trước.

- Hình như vậy.

Sen dùng tay quạt quạt cho khô mồ hôi.

- Chết cô rồi, vừa rồi cô dám nói cậu là ma.

- Đâu phải mình tôi, mọi người cũng vậy mà.

- Không phải lỗi do chúng ta, là tại cậu ấy. Cậu đi không tiếng động như thế thì ai mà không hết hồn.

Cô gái đứng bên cạnh con mập lắc đầu thở dài.

Mọi người cùng nhau gật đầu đồng ý, vì vừa rồi khi họ đang kể chuyện đến đoạn khắp biệt thự toàn xác người thì bỗng dưng từ đâu xuất hiện tiếng la thất thanh, kế đó vang lên giọng nói âm trầm như vọng về từ âm ti địa phủ của tam thiếu gia mới khiến họ ngộ nhận, chưa kịp suy nghĩ gì đã co giò chạy.

- Thôi. Ai làm việc nấy đi.

Cả nhóm người bắt đầu tản ra.

Sở Nhan đứng trong tối chứng kiến một màn đặc sắc này thì không nhịn được cười. Không ngờ đám người hầu này lại nhát gan như vậy.

- Có người chết rồi.

Bỗng từ xa, một cô gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi hớt hãi chạy lại, mặt cắt không còn giọt máu. Đám người hầu mới giải tán không lâu nghe thế liền tụ lại.

- Có chuyện gì vậy?

- Ai chết?

Cô gái vừa đến báo tin tên Tiểu Mai, là người bên cạnh nhị phu nhân Thẩm Hương.

- Vừa rồi nhị phu nhân sai tôi mang quà sang cho tiểu thư Cẩm Nhi. Lúc đi qua lầu Nam thì thấy thím Trương đã bị gϊếŧ chết.

- Hả? Sao đang yên đang lành lại bị gϊếŧ?

- Chúng ta mau qua đó xem sao.

Nói rồi, bọn họ nối đuôi nhau chạy sang lầu Nam của biệt thự để hóng chuyện. Sở Nhan cũng nhanh chóng đi theo.