Chương 19

Nghe hắn nói vậy Dung Nguyệt càng hoảng sợ, hiện tại trong đầu cô không suy nghĩ được gì cả, chỉ mong là Tống Vỹ khi không liên lạc được với cô sẽ mở định vị lên kiểm tra và đến cứu cô.

Trong thời gian này cô phải cố gắng tự cứu mình trước, thấy hắn từ từ bước tới gần, chuẩn bị cởϊ qυầи áo cô ra, cô đã nhanh trí dùng chân đạp vào côn ŧᏂịŧ của hắn, làm hắn đau đến nỗi cúi người ôm bụng, thét lớn.

“Con điếm thúi này, mày dám đá chỗ này của ông, chút nữa ông sẽ cho mày biết tay!!!”

“Mày lại đây phụ tao giữ cô ta lại, ông đây hôm nay sẽ làm cho con điếm này sướиɠ đến khóc kêu cha gọi mẹ”

Thấy Dung Nguyệt chuẩn bị chạy thì hắn kêu tên đồng bọn đè cô lại, nhưng do tay và chân cô đều bị trói nên tên đồng bọn dễ dàng khống chế cô lại trên ghế.

“Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn phục vụ bọn tôi, đừng chống cự vô ích, nếu không thì chỉ có cô bị thiệt thòi thôi”

Tên đang đè cô trên sofa vừa khuyên nhủ cô vừa đưa tay cởi đồ trên người cô ra.

Nhưng do hôm nay trời lạnh nên cô đã mặc khá nhiều, áo khoác lông trắng ở ngoài, bên trong là áo len cao cổ, kèm theo chiếc quần da màu nâu ôm chân, bên dưới cô mang đôi bốt cao cổ.

Dung Nguyệt đang cố gắng chống cự nhưng chẳng được gì, thấy vậy cô bèn nói:

“Các người có biết nếu làm như vậy sẽ ngồi tù không thậm chí còn mất mạng, như vậy đáng không, nếu bây giờ các người thả tôi ra và khai ra người thuê, tôi sẽ nói luật sư xin giảm nhẹ hình phạt cho các người?”

Tay chân không làm gì được nên cô chỉ mong lời vừa đấm vừa xoa này có thể kéo dài thời gian.

“Đừng nghe con điếm này nói, nó đang muốn kéo dài thời gian thôi” Tên bắt cóc lúc nãy bị cô đá nghe vậy thì phản bác.

“Cô em không nghe là “chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu à”.

Tên đang đè cô trên sofa đưa mặt vào hít hà hương thơm của cô nghe cô nói vậy thì chỉ cười khinh bỉ, làm nghề như bọn họ thì phải chấp nhận nguy hiểm.

Từ lúc làm nghề này đến giờ không biết đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi, nên hắn chẳng quan tâm, hắn chỉ muốn côn ŧᏂịŧ của hắn được đâm vào tiểu huyệt của cô thôi.

Nghĩ vậy hắn liền dùng tay kéo mạnh áo khoác và áo trong của cô lên cao, lộ ra bộ ngực trắng nõn căng tròn, do đột ngột tiếp xúc với cái lạnh nên cô liền rùng mình, hai hạt đậu cũng dựng thẳng trong không khí.

Bọn bắt cóc thấy vậy thì hai mắt đỏ lên, hơi thở dồn dập, Dung Nguyệt còn cảm nhận rõ côn ŧᏂịŧ của tên đang đè cô cương cứng lên.

“Hôm nay chúng ta có số hưởng rồi”

Nói xong hắn giơ tay xoa bóp ngực của cô, tay hắn đầy vết chay nên ma sát làm ngực cô khá đau, cô muốn tránh cái tay dơ bẩn này nhưng không được.

“ĐM, nhìn thôi mà tao đã cứng?” Một trong hai tên bắt cóc nói.

“Bọn khốn kiếp này, bỏ tôi ra, nếu không các người sẽ phải trả giá đắt đó?”

Dung Nguyệt vừa sợ, vừa giận, nước mắt tràn mi, dù thế nào cô cũng không nghĩ là bản thân sẽ gặp phải chuyện này.

“Có ai không cứu với!!!”

Cô hét lớn lên, mong rằng có ai đi ngang sẽ nghe được tiếng cô kêu, cô càng mong Tống Vỹ sẽ nhanh chóng tìm được cô.

“Con điếm này đừng kêu nữa, sẽ không ai nghe được đâu!!!”

Bọn bắt cóc nói xong thì nhìn nhau cười, bởi vì bọn họ cũng nghiên cứu khu vực này đã bỏ hoang nhiều năm nên mới chọn nơi đây. Cho nên bọn họ tin rằng không ai có thể quấy rầy cuộc vui này đâu.

“Vậy à!”

PS: Đố mọi người ai sẽ xuất hiện để cứu Dung Nguyệt (^_^)