Chương 4: Ưu điểm là nói chuyện thực ngốc (Hạ)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Tâm sự là yêu cầu một mở đầu chính xác.

“Không cho đi tắm, không cho ngủ, hôm nay ta cần phải cùng con hảo hảo nói chuyện. Thành Thành, con mười sáu tuổi, ba ba cảm thấy con đã lớn. Ta tin tưởng chính con biết cái gì là đúng cái gì là sai, cái gì nên làm cái gì không nên làm.”

“…”

Thành Thành quay đầu, không chịu liếc hắn một cái.

Thực rõ ràng cái này là mở đầu thất bại.

“A Thành, nếu con ở trên đường nhân sinh có cái gì mê mang, xảy ra chuyện gì làm con bối rối, con có thể cùng ba ba nói, được không?”

Thành Dục đỡ vai cậu, sau đó ý đồ cho cậu một cái ôm.

Thành Thành lại dùng tay gắt gao chống lại, không cho hắn tới gần.

“A Thành, hảo hảo cùng ta trò chuyện.”

“……” Thành Thành bỗng nhiên đỏ vành mắt.

Thành Dục nhìn sườn mặt nhi tử, hơi hơi thấp đầu, chóp mũi có chút phiếm hồng, khóe miệng còn có dấu son đỏ tươi.

Dấu son đỏ tươi thật sự chướng mắt.

“Có thể nói cho ba ba, con vì cái gì muốn hôn cô gái kia? Con thích nàng?”

Cậu vẫn không nói lời nào.

Thành Dục thật sự không có cách, chỉ có thể sờ sờ đầu nhi tử, sau đó lấy khắn giấy. Thành Thành không nhúc nhích, hắn thay cậu lau đi dấu vết ở khóe miệng.

“Vậy, đêm qua, con vì cái gì muốn hôn ta?”

Thành Dục hỏi vấn đề này, thấy nhi tử đột nhiên quay đầu, tâm treo lên.

“Vì cái gì?”

Thành Dục nhìn nhi tử kinh hoảng, khó có được thông suốt một vài thứ không thể nói.

Thành Thành cắn răng, hốc mắt rốt cuộc không chịu nổi rơi xuống vài giọt nước mắt, bị Thành Dục duỗi tay lau sạch.

“Ta hy vọng ngươi không phải ba ba ta ——”

“Ta vốn dĩ không phải.”

Thành Dục giây đánh gãy, “Con biết đến, ta kỳ thật là thúc thúc con.”

“Không cần là loại quan hệ này!”

Thành Thành đánh rớt tay hắn vỗ về gương mặt cậu, quát.

“Ta muốn, ta chân chính muốn cả đời đều không thể được! Ngươi còn không hiểu sao?! Không cần lại giống như ba ba yêu nhi tử yêu ta!”

“Ta đã không thể lại đem ngươi coi như phụ thân ta……”

Thành Thành rốt cuộc khóc thành tiếng, thống khổ che mặt, lại áp lực lại kháng cự Thành Dục bất luận tiếp xúc.

Nhi tử đã nói không thể càng rõ ràng hơn. Mấy năm gần đây bất tri bất giác tình cảm thay đổi một cách vô tri vô giác, tuy rằng biết thân mật là tất nhiên, nhưng không nghĩ tới sẽ từ tình phụ tử biến thành một loại khác —— Loại khác này, yêu cầu lên giường mới có thể chân chính biểu đạt tình cảm.

“A Thành…”

Thành Dục bắt đầu hối hận khai triển hoạt động tâm sự lần này. Nếu hắn không kiên trì, không hỏi vấn đề kia, không có để ý nhi tử hôn như vậy, sẽ không đến mức đến nước này. Thậm chí chính hắn cũng phân không rõ mình đối đãi Thành Thành là loại tình cảm nào.

Lúc cậu nhào lên hôn môi hắn, hắn không có động tác.

Áo sơmi bị cởi bỏ, cơ ngực bị vuốt ve, khoá quần bị kéo xuống ——

Thẳng đến Thành Thành cách qυầи ɭóŧ liếʍ láp đồ vật hắn hơi cương cứng, hắn mới bừng tỉnh, đẩy ra Thành Thành, sau đó nắm đầu tóc cậu, khiến cậu ngửa ra sau đầu.

“Khi nào bắt đầu?” Thành Dục đỏ mắt hỏi.

“Sơ trung.”

“Sơ mấy?”

“Sơ tam.”

Thành Thành sơ tam, vội vàng từ sơ trung lên cao trung, Thành Dục vì để nhi tử có hoàn cảnh học tập tốt, sủng đến lên trời xuống đất không gì làm không được. Thức ăn mọi thứ tinh xảo, thậm chí mỗi tháng đều có hoạt động du lịch một lần, mang nhi tử nhìn xem phong cảnh thả lỏng tâm tình.

Khi đó buổi tối Thành Thành đều phải cùng hắn ngủ một chỗ.

Nam nhân nhìn đôi mắt cậu ướŧ áŧ, cặp mắt kia càng giống người mẹ ngoại quốc, không giống anh hắn. Thành Dục kỳ thật cũng không hoàn toàn nhận thức chị dâu mình, chỉ ở lễ tang —— đó là một lễ tang huynh tẩu hai người, gặp qua di ảnh.

Thành Thành từ đây trừ Thành Dục, không còn thân nhân khác.

“Con không muốn ba ba tìm mẹ cho con, ba ba vẫn luôn không tìm, con sáu tuổi đến bây giờ, đã mười năm. Ta bạn gái cũng chưa có một ai. Ba ba đem mười năm này hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho con —— kế tiếp, nói không chừng về sau, cũng vẫn như cũ chỉ có con một người.”

Thành Dục xoa xoa khóe mắt cậu, bế người lên giường đoan đoan chính chính đặt xuống, vuốt thuận tóc mái cậu, ôn nhu hôn hôn lông mi cậu.

“Về sau cũng chỉ có ta? Chỉ có ta một người?”

“Ân.”

“Ba… Thành Dục, ngươi biết ta là có ý tứ gì?”

“Biết.”

“Vậy ngươi có thể lại hôn hôn ta sao?”

Thành Dục trầm mặc một lát, vẫn là cúi đầu, ở cánh môi nhi tử ấn một cái hôn mềm nhẹ.

——————————–

Mình thay đổi xưng hô “ta-ngươi” cho tình thú nha^^