Chương 3: Ưu điểm là nói chuyện thực ngốc (Thượng)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thành Dục kinh hoảng thật sự.

Đêm qua cùng nhi tử tâm sự lại không nói thành, còn kém một chút hướng phương hướng kỳ quái đi tới. Nhi tử tựa hồ thật sự trong hai tháng trưởng thành thành bộ dáng hắn không quen thuộc, nhưng cũng chỉ là hai tháng?! Thiếu niên tuổi dậy thì mỗi ngày một dạng thật sự không thể lừa ta.

A Thành hôm nay đi học, lão sư cũng không gọi điện thoại tới. Thành Dục rời giường bắt đầu tìm biện pháp giáo dục con, thậm chí viết ra vấn đề: “Muốn cùng nhi tử tâm sự, nhi tử lại hôn ta, ta nên làm cái gì bây giờ”, chú thích: “Gia đình đơn thân, hài tử nhận nuôi, không có mẹ. Nhi tử năm nay mới vừa cao trung, lúc trước vẫn luôn thực dính ta, nhưng hai tháng trước vì công tác quá bận không quản hắn (ta cảm thấy hắn đã đến tuổi hiểu chuyện). Hai tháng sau thế nhưng đến nói chuyện phiếm cũng khó khăn. Hài tử tới kỳ phản nghịch thật sự làm ta bó tay không biện pháp.”

Người trả lời không nhiều lắm, còn có chút không thể hiểu được.

“Ngươi một người nhận nuôi một hài tử chính là đối y không phụ trách, ngươi nên tìm mẹ cho y.”

“… Chủ thớt nhi tử ngươi đây là muốn gay đi! Vẫn là cấm kỵ chi luyến orz”

“Hài tử ngươi đang trong thời kỳ mê mang giới tính, mới có thể đối với ngươi làm ra hành động như thế. Kiến nghị cho y cùng nữ sinh nói chuyện yêu đương.”

………… Đây đều là cái quỷ gì.

Cái gì cấm kỵ chi luyến cái gì yêu sớm cái gì tìm mẹ, đều là một chút cũng không đáng tin cậy. Tiểu hài tử như thế nào có thể yêu sớm! Không thể bị nơi phồn hoa mê mắt chặt đứt tiền đồ!

Nếu có thể tìm mẹ cho Thành Thành hắn đã sớm tìm, nhưng lại có ai nguyện ý vô duyên vô cớ có con lớn như vậy đâu?

Những năm gần đây Thành Dục cũng không phải chưa từng có bạn gái. Cũng có cô gái hảo tâm nói nguyện ý vì hắn dưỡng dục đứa nhỏ này, nhưng A Thành lại không thích này đó nữ nhân, tê tâm liệt phế khóc la:

“Ba ba không cần con sao?”

“Ba ba muốn con một lần nữa kêu Tiểu Dục thúc thúc sao? Con lại không có ba ba sao?”

Thành Thành khi đó tuổi còn nhỏ, vô luận Thành Dục giải thích như thế nào, thêm một nguòi mẹ cũng sẽ không mất đi ba ba, cậu không chịu nghe. Cuối cùng cô nương hảo tâm cũng mất kiên nhẫn, lấy “Gặp đúng người sai thời điểm” xong việc.

Tới thời gian Thành Thành tan học, Thành Dục trước tiên từ phòng làm việc về nhà làm cơm chiều cho cậu.

Nhưng đồ ăn đều lạnh, Thành Thành vẫn không về nhà.

Hài tử thật là càng lớn càng khó nuôi.

Tuy hắn nói qua không can thiệp Thành Thành trước 11 giờ tối bất luận hoạt động xã giao bình thường cái gì, nhưng hắn cảm thấy hôm nay cần gọi trước thời gian.

Lần thứ nhất không tiếp. Thành Dục cảm thấy chính mình thật sự ở trước mặt nhi tử phát một lần hỏa cậu mới biết sai.

Lần thứ hai đả thông. Chuyển được nháy mắt ồn đến màng tai hắn sắp nứt, theo bản năng cắt đứt.

Lần thứ ba, Thành Thành đại khái là trốn vào WC, không có tiếng nhạc quán bar ồn ào.

“Uy, ba.”

“Ở đâu.”

“…… Khách sạn.”

“Bên cạnh quán bar là khách sạn nào? Ba tới đón con, đừng để ba ba tìm con lâu.”

“Qua đêm.”

Thành Dục cắt đứt điện thoại.

Thành Thành cũng nghe ra hắn tức giận.

Hắn tức giận mới là đúng.

Thành Thành cười có điểm khổ sở.

Sau đó cậu rửa mặt, lần nữa trở lại phòng khiêu vũ. Ngồi trên sô pha, ôm tiểu cô nương trang diễm lại có điểm thẹn thùng, cùng các bạn gần đây nhận thức tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm.

Thành Dục không tới loại địa phương này.

Hắn hoa mắt nửa ngày mới dưới ánh đèn loá mắt cùng trong đám người kích động tìm được nhi tử oa ở sô pha, thấy cậu đang cùng nữ nhân hôn môi. Ôn ôn nhu nhu, thậm chí vươn đầu lưỡi tới khıêυ khí©h.

Trời biết hắn như thế nào có thể xem rõ ràng đầu lưỡi nho nhỏ màu hồng phấn, nhất thời hắn tức sùi bọt mép cho Thành Thành một cái tát, sau đó nhấc cậu lên, hung ác liếc mắt hồ bằng cẩu hữu (bạn bè không ra gì) của cậu, mắng một câu “Nhân tra”.

“Lại ở chỗ này, ngươi cũng là nhân tra!” (Không biết chỗ này là người nào nói luôn>_