Chương 2: Ưu điểm là eq rất thấp

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Uống rượu không nhất định sẽ say rượu đau đầu.

Nhưng uống xong rượu nhất định sẽ ngủ như lợn chết.

Thành Dục ngày hôm sau tỉnh lại đã 11 giờ, tắm rửa một cái, ngẫm lại hôm qua vẫn là không cùng nhi tử hảo hảo tán gẫu một chút.

Nam sinh mười sáu tuổi thường đi vào thời kỳ phản nghịch bình thường, Thành Thành gần đây cũng không thích nói chuyện với hắn, rõ ràng kỳ du lịch nghỉ hè hai tháng trước còn nhão nhão dính dính muốn bồi hơn nữa yêu cầu ngủ một phòng một giường ——

Thời kỳ phản nghịch của hài tử thật không có dự liệu a, vốn dĩ cho rằng Thành Thành sẽ ngoan ngoan ngoãn ngoãn đến thành gia lập nghiệp.

Thành Dục là nhà thiết kế, tự mở phòng làm việc, mới vừa hoàn thành đơn hàng thiết kế biệt thự cao cấp, có thể nhàn rỗi một đoạn thời gian, đem thời gian làm việc thành ngày nghỉ phép.

Thành Dục ở hiệu sách tìm được 《 đừng cùng hài tử trong kỳ phản nghịch phân cao thấp —— 50 chiêu câu thông con ruột không chướng ngại 》tùy tay lật một chút, ra mua, sau đó chuẩn bị đón Thành Thành tan học. Thành Thành thẳng đến sơ trung thấy hắn tới đón đều sẽ thật cao hứng.

Ai ngờ chạy tới lại bị chủ nhiệm lớp báo cáo, Thành Thành một ngày cũng chưa tới đi học.

“Vị gia trưởng này, thật là không trách nhiệm, giữa trưa gọi điện thoại cho ngài không tiếp, tiểu hài tử mười sáu tuổi là thời điểm dễ dàng lạc lối, tuy rằng nói lão sư chúng ta phải dạy, nhưng các phụ huynh cũng không thể không dạy!”

“Phải phải phải, đã biết…”

Bị lão sư dong dài lằng nhằng giáo dục một trận, Thành Dục tâm tình phức tạp gọi điện thoại cho nhi tử, không nghe.

Vì thế trên đường về nhà tâm tình càng thêm phức tạp.

Thành Dục cho rằng mình là người cha tốt, nhi tử lớn như vậy cũng không đi nơi nào, trốn học cũng thực bình thường, có lẽ là hai tháng này hắn quá bận, không cùng Thành Thành giao lưu.

Về đến nhà, Thành Thành không ở. Thành Dục có chút sốt ruột, điện thoại lại vẫn đánh không thông, lần này là tắt nguồn.

Ngẫm lại chính mình thật đúng là thất sách, nhi tử không thấy cũng không biết nên đi chỗ nào tìm. Người lớn như vậy cũng không đến mức bị lừa bán…

Từ từ?! Gần đây tin tức không phải có người vô cớ mất tích mất nội tạng không có lý do sao?!!!

Hắn sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, lấy chìa khóa lao ra cửa.

Thành Dục cứ như vậy không có đầu mối mà tìm người tìm cả đêm, 11 giờ về nhà thấy đèn còn tối, cầm di động muốn báo nguy, lại nghe thấy ban công truyền đến tiếng vang.

“A Thành!”

Thành Dục vọt tới ban công, thấy Thành Thành cầm điếu thuốc, mới vừa điểm.

Thành Dục bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, một buổi tối lo lắng cùng sốt ruột đều thành vô dụng, nhưng người không có việc gì cũng tốt.

“…… Ba.”

Thành Thành dập thuốc, có điểm không biết làm sao kêu một tiếng.

“Thành Thành, về sau điện thoại nhất định phải nghe.”

Hắn thở sâu, tiến lên ôn cậu ôm và ngực, “Trốn học cũng không sao, phải sớm một chút về nhà, ba ba sẽ lo lắng.”

Thành Dục lại sờ sờ đầu cậu.

“Ba ba chỉ có con, ném không được.”

Thành Thành cương thân.

Sau đó cậu điểm nhón chân, tìm được môi Thành Dục, hôn qua.

“Ba, vậy có thể vĩnh viễn chỉ có con sao?”